LUẬT ĐỜI VÀ CHA CON - Trang 217

gái sợ hãi lôi lại, kéo tay người yêu nép vào sau anh như trốn tránh. Đại hết
nhìn bố mẹ lại nhìn người yêu. Không hiểu chuyện gì xảy ra.
Vợ chồng Kiên, Tần quay lại nhìn nhau như cùng hỏi chuyện gì thế này?
Không ai nói gì nên Đại không hiểu gì cả. Chỉ thấy người yêu vừa kéo vừa
giật tay về phía sau. Rồi bà Phụng như mới cử động lại được, cả hai tay cứ
vẫy hắt ra như đuổi tà ma. Ông Hoè thì đã nhắm tịt mắt lại từ nãy, tay phải
vẫn ấp lấy ngực trái như giữ cho tim khỏi bung ra ngoài. Vợ chồng Kiên
đứng như trời trồng. Cô gái rời khỏi tay Đại, chạy ra ngoài, cứ thế chạy như
ma đuổi. Đại bước vội ra, mở cửa xe, rồ ga theo. Anh bám hạ cửa kính
xuống, đi sát vào phía cô gọi:
- Lên xe đi em!
Cô gái lắc đầu quầy quậy:
- Cứ mặc em, anh đi đi!
Đại vọt lên một tí, tạt xe vào lề đường nhảy ra nắm lấy lay người yêu kéo
đi, một tay mở cửa xe, một tay đẩy cô vào sập cửa lại. Đại không chạy xe.
Anh hoảng hốt hỏi dồn dập:
- Chuyện gì thế em? Đã có chuyện gì xảy ra giữa em và bố mẹ à?
Im lặng…
- Em đã có việc gì không phải với bố mẹ à?
Im lặng…
- Phải nói ra anh mới biết chứ? Thế này thì biết đằng nào mà lần!
Im lặng. Cô gái mặt mày tái dại, trắng bệch như chết trôi, vẫn câm lặng. Cô
gục đầu lên cốp xe. Sợ hãi, choáng váng đến không còn khóc nổi nữa. Anh
lay cô, kéo cô lại phía mình, cố nhìn vào mắt cô, nhưng cô giấu cả mặt đi.
Hỏi thế nào, dỗ thế nào cũng không cậy miệng được. Đại đành đánh xe đưa
về nhà cô trọ. Chỗ ấy xe không vào được - cũng không có chỗ đỗ, nên Đại
đành để cô về một mình.
Anh lập túc quay xe, phóng vội về nhà. "Hiện trường" vẫn còn nguyên.
Mọi người như vẫn chờ anh về.
Đại vừa mở miệng:
- Chuyện gì thế hả ông bà?
Ông Hoè như chỉ đợi có thế, nói như thở hắt ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.