LUẬT ĐỜI VÀ CHA CON - Trang 218

- Con bé chính là người yêu thằng Cường!
Thảo Tần:
- Ôi sao thế hở ông?
Kiên:
- Ái chà chà!
Đại nghiến răng kèn kẹt.
Bà Phụng:
- Nó là con yêu tinh làm hại nhà này!
Đại hét lên:
- Mẹ! Rồi bỏ chạy ra ngoài, chiếc xe rú ga phóng đi như hoá rồ.
***
Kiên có vẻ bình tĩnh hơn cả. Anh không biết đầu cua tai nheo ra sao, trước
tình huống này, phải tìm hiểu xem câu chuyện đã xẩy ra như thế nào thì
mới có giải pháp phù hợp. Anh lựa lời:
- Ông bà cứ bình tĩnh đã. Đừng vội kết luận điều gì. Con thấy bác Đại có vẻ
hoang mang lắm. Nhỡ bác ấy không kiềm chế được mà làm điều gì đáng
tiếc là rất nguy hiểm. Điều quan trọng nhất, theo con là ông hỏi kỹ chuyện
bác ấy với cô gái này xem sự thể như thế nào thì mới biết được thực chất
của vấn đề. Bấy giờ mới tính được.
Anh quay sang vợ:
- Anh phải đi công việc, em ở đây nói chuyện với ông bà đã nhớ.
Kiên đi rồi, Tần hỏi bố mẹ:
- Con chả biết nhà mình dạy dỗ cháu Cường kiểu gì để nó tự do quá. Lúc
chị Miên còn sống, có lần con hỏi, sao lần nào em về cũng chả gặp nó thì
chị ấy bảo, đến mẹ con còn chả mấy khi ăn cơm cùng nhau. Nó ăn ở đâu ấy
nếu có ăn ở nhà thì ăn sau cùng, ăn một mình, lúc mọi người đã đi ngủ cả
rồi. Buổi sáng, hoặc là nó đi từ tinh mơ, lúc chưa ai dậy; hoặc là mọi người
đi làm hết nó mới dậy. Chuyện lăng nhăng của nó là hậu quả của việc dạy
dỗ quản lý nó không đúng.
Bà Phụng quay sang chồng:
- Có mỗi thằng cháu trai mà không dạy được. Ông mày thì chỉ lo dạy dỗ
thiên hạ, làm sao cho thiên hạ thấm nhuần nghị quyết, làm theo nghị quyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.