LUẬT ĐỜI VÀ CHA CON - Trang 220

tim không cho nó tự do co bóp. Ông suy nghĩ rất lung. Không cần hỏi
nhiều, không cần vòng vo, chỉ cần hỏi mấy câu thôi.
- Anh đã… gì với nó chưa?
- Rồi bố ạ. - Ngừng một tí Đại tiếp - Cô ấy đã… có mang.
Thế là rõ! Bản chất sự việc, mức độ sự việc là ở đấy! Giải quyết thế nào
cũng phải căn cứ vào thực trạng ấy ông hỏi tiếp câu thứ hai:
- Thế nó có biết con là bồ thằng Cường không?
- Con cũng không biết nữa. Không có gì tỏ ra là cô ấy biết. Nhà mình thì đã
chuyển đến đây. Mà con cũng đã đưa cô ấy về đây bao giờ đâu.
Ông Hoè lại hỏi:
- Nó đang ở đâu, tinh thần nó thế nào?
- Cô ấy ở nhà trọ. Có vẻ hoang mang, suy sụp lắm. Con dặn cứ yên tâm,
tạm nghỉ ở nhà một hai ngày.
Ông cụ quả quyết:
- Bằng mọi cách, phải tìm hiểu, phải kiểm tra, thử thách xem cô ta có biết
không. Đấy là mấu chốt vấn đề, là điều quan trọng nhất, nó chứng tỏ phẩm
chất, nhân cách của cô ta - giọng ông băm, chặt từng nhát, như đứng trên
hội trường mỗi khi quán triệt nghị quyết - chỉ có trên cơ sở ấy, mới chọn
được một giải pháp phù hợp. Con tiến hành ngay đi - Ông ra lệnh.
Hai hôm sau, anh nói với bố, việc anh thông báo tuyển nhân viên do một bộ
phận khác làm. Sau khi chọn được một số, anh là người gặp cuối cùng. Anh
cũng chỉ hỏi chuyện qua loa, để xem trực giác, có mách bảo điều gì khác
không thôi. Các nhân viên tạm tuyển thì dĩ nhiên không dám "phỏng vấn
lại" giám đốc rồi.
Anh chưa bao giờ gặp cô ta ở bất cứ đâu. Chưa nghe thấy cái tên ấy ở bất
cứ chỗ nào. Cô ta không đưa mắt tống tình, không cố ý làm duyên. Mà
công việc thì không chê vào đâu được.
Ông Hoè bảo con trai:
- Để bố trực tiếp hỏi chuyện cô ta xem sao.
- Ở đâu ạ?
- Ở công ty, trong phòng làm việc của bố.
***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.