LUẬT ĐỜI VÀ CHA CON - Trang 221

Sự thật tàn nhẫn giáng Kiều Linh một đòn chí tử.
Chuyện lần trước, đau lắm đấy. Nhưng là nỗi đau bị phụ bạc. Và còn có
cách giải quyết và cũng đã nguôi ngoai.
Chuyện lần này là nghịch cảnh, là trớ trêu, là vô phương cứu chữa. Nếu lại
giải quyết như lần trước thì nỗi đau này gấp nghìn vạn lần. Cô không ăn,
không ngủ. Nơm nớp như sắp bị xô xuống vực. Đại đến tận nơi - lần đầu
tiên anh đến gian buồng chật hẹp Kiều Linh thuê chung với một cô bạn
cùng quê cho đỡ tốn tiền và còn dựa dẫm vào nhau những lúc khó khăn.
Anh mang một túi xách nặng đồ ăn thức uống đến:
- Em phải ăn uống để còn nuôi con chứ?
Kiều Linh ngước đôi mắt trũng sâu:
- Liệu em có được nuôi con em không chứ? Hay là…
Giọng Đại kiên quyết:
- Không ai cướp được con chúng mình!
Kiều Linh run run:
- Em sợ mẹ lắm.
Nhắc đến mẹ, quả thật, Đại cũng thấy ngại, nhất là lời bà hôm ấy.
- Em cứ yên tâm, đừng sợ!
Nói đừng sợ để trấn an thế thôi, chứ thật ra anh cũng thấy không yên tâm.
- Sáng mai em đến công ty gặp bố. Chuyện thế nào cứ nói thế. Muốn ra sao
thì ra. Mà anh nói phải nghe lời. Ăn uống đi, uống viên thuốc này vào, cố
ngủ cho đỡ căng thẳng. Chỉ có mấy ngày mà em sọp hẳn đi đấy. Anh không
muốn trông thấy vợ anh thế này!
Câu nói cuối cùng của Đại, như được an ủi, cô ngoan ngoãn:
- Vâng, em nghe lời anh. Thôi anh về đi, công việc đang đợi anh. Phần việc
của em, chắc là cái Yến làm. Nó cũng chịu khó đấy anh ạ. Chỉ chưa được
sáng ý lắm thôi.
***
- Cháu làm thế nào để được vào làm công ty này?
Kiều Linh nhận ra cái ý móc máy, nghi ngờ trong câu hỏi nhưng cô không
tự ái. Cuộc đời mình quyết định bởi cuộc nói chuyện này đây. Cô nhớ đến
thái độ của ông khi giải quyết vụ với Cường nên cô nhìn ông hy vọng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.