LUẬT ĐỜI VÀ CHA CON - Trang 227

Nguyễn Bắc Sơn

Luật Đời & Cha Con

Chương 15

Thảo Tần bảo con:
- Thôi không đợi bố nữa, mẹ con mình về bà ngoại trước đi!
Thuỳ Dương leo lên xe máy. Con bé nhanh nhảu hoạt bát hẳn lên kể từ
ngày nó theo lớp học võ. Thật ra Thảo Tần không có ý định như thế. Nhưng
con bé hai bị bắt nạt quá. Bà ngoại xót cháu bảo:
- Sao cháu không táng cho nó mấy quả.
Nó ngước mắt lên:
- Táng là thế nào hả bà?
- Táng là đấm, nắm tay lại thành quả đấm, đấm vào mặt nó thế này này.
Cho nó chừa đánh mình đi.
- Nhưng cháu không biết đấm.
Thảo Tần nghe hai bà cháu nói chuyện, không nói gì. Chị biết, nhờ có mẹ
mà bố và hai anh em mới được như bây giờ. Nhưng bà không biết dạy
cháu. Đến cái thằng Cường… chẳng biết rồi sẽ ra sao. Có lần cô cháu gặp
nhau, nói cái gì nó cũng bảo: "Cô chả hiểu gì bọn thanh niên chúng cháu". -
"Cô thấy cháu chả có vẻ gì buồn sau cái chết của mẹ cháu". - "Tại ông trời
đấy? Ông ấy cho mẹ cháu sống đến thế thôi thì biết làm thế nào?" Nó biết
chuyện mẹ nó từ hồi còn học cấp 2. Nó lại biết người chết cùng với mẹ nó,
nên nó nói tiếp: "Mẹ cháu chết thế, có khi lại sướng. Bị ung thư như mẹ
bạn cháu, đau đớn vật vã mãi mới đi được, khổ lắm. Mà cô bảo, buồn làm
gì cho nó già người đi, đời người sống được bao lâu, nghĩ lắm chỉ tổn thọ.
Cháu sắp xa cô rồi. Cô cháu gặp nhau nên nói chuyện vui vui một tí có hơn
không?"
Cô cũng biết anh mình định cho con đi du học nước ngoài. Cô can anh:
- Cứ như em thì học ở nhà hơn. Được cái bằng đại học nước ngoài, có khi
lại mất con. Những đứa chăm chỉ, chí thú học hành cơ, cay cú chuyện học
hành cơ. Chỉ biết học, ngoài ra không biết gì khác thì còn đỡ lo, chứ lông
bông như cháu… Em sợ rằng anh không quản lý được đâu. Cũng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.