LUẬT ĐỜI VÀ CHA CON - Trang 243

- Thế cô phải hay hơn không nào. Tươi tỉnh lên cho anh thêm cảm hứng.
Được một lát hắn bảo:
- Nghỉ một tí em nhé!
Hắn rời khỏi người cô. Cô vẫn nhắm nghiền mắt chịu đựng, nên không biết
hắn làm gì. Rồi hắn trở lại, tiếp tục hành cô. Lát sau hắn lại: "Nghỉ một tí
em nhé".
Rồi lại trở lại tiếp tục. Mỗi lần như thế, hắn lại dùng một tư thế khác mà
hắn học được trong sách Tố nữ kinh và buộc cô phải làm theo yêu cầu của
mình. Cô tức vì thằng điều hành mình đủ kiểu kỳ quái mà không làm gì
được nó.
- Sao lâu thế?
Thản nhiên; hắn tỉnh khô:
- Người em đẹp thế này, chơi cả ngây không chán!
Đại và ông Hoè ngán ngẩm quay ra. Ông Hoè lắc đầu chịu thằng cháu mất
dạy. Cứ để cho bố nó tống đi học nước ngoài may ra còn được việc gì.
***
Đang ngồi họp thì Trần Kiên nhận được điện thoại của Thanh Diệu gọi vào
máy di động.
- Anh đang làm gì đấy?
- Tôi đang bận họp. - Có việc gì thế, cứ nói đi. Anh em đang phát biểu.
- Chả có việc gì đâu ạ.
Đây là lần đầu Thanh Diệu gọi như thế. Chắc hẳn phải có chuyện gì không
đừng được. Anh kết thúc cuộc họp ngay sau đó. Rồi gọi lại.
- Có việc gì thế em?
Khi không phải giữ ý với mọi người xung quanh, Kiên mới xưng hô với chị
như thế được.
Im lặng.
- Đừng giấu anh nữa. Hôm trước gặp, anh đã nhận ra ngay em có điều gì
không vui. Nói với anh, em sẽ nhẹ người đi đấy. Chắc không phải là công
việc rồi, phải không?
- Thôi để lúc khác anh ạ.
- Sao lại cứ lúc khác mãi thế? Lúc nào cơ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.