LUẬT ĐỜI VÀ CHA CON - Trang 5

hỏi cái nỗi gì?
- Nhưng đã hỏi thì phải có nội dung cụ thể. Có phải cứ bâng quơ được đâu.
Trông sắc mặt, biết là bà đã điên lên rồi. Y như rằng, bà phê phán:
- Ông thì chỉ khi nào có chỉ thị, nghị quyết thì mới làm thôi. Đợi đến lúc
nghị quyết thành chính sách, chính sách thành nghị định, quyết định hay
định định gì nữa thì có mà ăn cám nhớ. Tôi đã nghe ngóng tình hình rồi.
Phải lường trước, phải tính trước. Đợi nước đến chân mới nhảy như ông thì
chỉ có trắng mắt ra mà nhìn. Việc ông, ông cứ làm. Ông quen lên lớp giảng
nghị quyết thì cứ đi mà giảng nghị quyết. Việc này tôi chỉ nhờ có thế thôi,
rồi ông cứ việc ngồi đấy cho tôi nhở, ông nghị quyết ạ.
Ông bị chạm nọc. Gớm chưa? Nó dám mang nghị quyết ra mà giễu ông thì
hết chỗ nói.
Ông nghiêm giọng:
- Bà ăn nói kiểu gì thế?
Bà câng câng cái mặt, trả miếng liền:
- Thế ông ăn nói kiểu gì thế? Đây là hội trường cho ông lên lớp đấy à? Tôi
là học viên cho ông cao giọng giảng dạy đấy à? Này dạy ai thì dạy, ra ngoài
đường mà dạy, chứ đừng có lên mặt dạy tôi nhớ.
Tất cả các thớ thịt trên gương mặt to, quắc thước của ông đều căng ra. Đôi
lông mày rậm trợn ngược lên:
- Tôi cấm bà động đến nghị quyết!
Bà cười nhạt. Rõ là coi sự cáu giận của ông chả là cái đinh gì.
- Tôi động đến nghị quyết bao giờ mà ông dựng chuyện lên? Định vu cáo
chắc? Vì ông chỉ biết có mỗi việc giảng nghị quyết nên tôi gọi ông là "ông
nghị quyết" chứ tôi động đến nghị quyết bao giờ?
Đuối lí trước bà vợ đanh đá cá cầy, nên ông địu giọng đánh bài chuồn.
- Thôi kệ bà, muốn làm gì thì làm, miễn không ảnh hưởng đến tôi là được
rồi.
- Còn phải nói! Thì từ khi lấy tôi, ông vẫn để mặc tôi xoay xoả đấy chứ.
Ông chỉ biết có nghị quyết, chứ biết gì đến nhà cửa, vợ con…
Bà chưa nói hết câu, ông đã gầm lên trong cổ họng:
- Câm mồm ngay!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.