LUẬT ĐỜI VÀ CHA CON - Trang 89

Đố ai đọc được lúc ấy ông đang nghĩ gì?
Cũng như lúc trước, khi ông phát biểu xong, không khí cũng chợt im ắng
như phút giây im ắng hiếm hoi giữa hai trận pháo kích ngoài mặt trận.
Lúc này, giám đốc Đinh Ngọc Hội đã phát biểu xong. Không khí cũng im
ắng như thế.
Cũng trong một khoảng thời gian như thế. Không dài hơn. Cũng không
ngắn hơn.
Ngắn hơn thì chưa đủ để mọi người cảm nhận hết sức nặng tổng hợp ý kiến
do người phát biểu mang lại.
Cũng chưa đủ thời gian cho người đối trọng cân nhắc xem nên thế nào.
Dài hơn thì hoá ra để thời gian chết à?
Bởi lẽ, định khoảng lặng sau ý kiến của bí thư Đảng uỷ, không ai khác
ngoài giám đốc.
Bởi lẽ, định khoảng lặng sau ý kiến của giám đốc, không ai khác ngoài bí
thư Đảng uỷ:
Họ là hai người chỉ huy quen trận mạc, biết rõ sở trường, sơ đoản của nhau.
Biết chọn thời điểm tốt nhất để phản pháo.
Đúng đến lúc phải phát biểu, Hải mới cất tấm thân nặng nể của mình lên.
Ông biết mình không đủ sức phản pháo đối phương ngay lúc này. Vả lại,
cuộc họp đã kéo quá dài.
Không thể kéo dài thêm.
Phải chuẩn bị ý kiến.
Phải tập hợp lực lượng.
Ông nói thong thả, chậm rãi:
- Đứng như đồng chí giám đốc phát biểu lúc đầu. Đây là trường hợp chúng
ta cần bàn bạc, cân nhắc kỹ xem nên quyết định thế nào cho đúng. Tôi đề
nghị hãy tạm gác lại. Mời các đồng chí nghỉ.
***
Từ ngày các cửa hàng lương thực quốc doanh không còn chỗ đứng trong thị
trường, bà Phụng thành người thừa. Các nhân viên bán hàng của bà, nhiều
người chung vốn thuê lại cửa hàng cửa cơ quan, biến nó thành cửa hàng
buôn bản. Buôn gì, bán gì là việc của các cô cứ cuối tháng nộp đủ tiền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.