LUẬT GIANG HỒ - Trang 236

— Làm sao thế, không có lưỡi trong đầu hay sao? – Người đàn ông lại

hỏi, giọng líu lại.

Nhân viên phục vụ quay lại nhìn thẳng vào họ khi anh ta nghe giọng nói

cất cao, rồi quay lại với việc lau khô những chiếc ly còn lại sau bữa trưa
đông đúc.

— Có chứ, thưa ông, loại lịch sự đấy. – Dollar Bill trả lời nhưng vẫn

không hề liếc nhìn người hỏi.

— Loại Ireland. Tôi đã biết ngay từ đầu. Một đất, nước đầy những kẻ say

sưa, ngu đần, dốt nát.

— Tôi xin nhắc cho ông biết, – Dollar Bill nói, – rằng Ireland là đất nước

của Yeats, Shaw, Wilde, O’Casey và Joyce.

[42]

Rồi y nâng ly lên để tưởng nhớ tới họ.

— Tôi chưa bao giờ nghe bất cứ một cái tên nào trong số đó! Bạn nhậu

của ông, phải không?

Lúc này thì nhân viên phục vụ bỏ khăn lau xuống và bắt đầu chú ý hơn.

— Tôi chưa bao giờ được cái vinh dự đó, – Dollar Bill trả lời, – nhưng

này ông bạn, sự việc ông đã không nghe nói về họ, chưa kể tới việc đọc các
tác phẩm của họ, là phần mất mát của ông, chớ không phải của tôi.

— Ông đang buộc tội tôi ngu dốt phải không? – Gã khách lạ vừa nói vừa

đặt một bàn tay thô bạo lên vai Dollar Bill.

Dollar Bill liền quay lại để nhìn thẳng vào mặt gã, nhưng ngay cả ở

khoảng cách gần như thế, y vẫn không thể điều tiết một cách rõ ràng qua
màn sương mù tạo nên bởi số rượu y đã uống suốt hai tuần lễ vừa qua. Tuy
nhiên, y vẫn nhận thấy được rằng, mặc dầu gã hiện ra như là một phần của
màn sương rượu đó, gã khách lạ hơi lớn con hơn chính y. Một sự xem xét
như thế không bao giờ làm cho Dollar Bill lo ngại trong quá khứ.

— Không, thưa ông. Không cần phải buộc tội ông ngu dốt. Bởi vì ông đã

bị kết tội bởi chính lời phát biểu của ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.