LUẬT GIANG HỒ - Trang 234

CHƯƠNG

20

Bản Tuyên ngôn Độc lập được đóng đinh ở bức tường phía sau ông ta.

Saddam tiếp tục hút xì gà trong lúc ông ngửa người vào lưng ghế. Tất cả
mọi người ngồi chung quanh bàn, chờ ông ta lên tiếng. Ông liếc mắt sang
phải.

— Em trai của tôi, chúng tôi tự hào về cậu. Cậu đã phục vụ đất nước

chúng ta và đảng Baath với lòng danh dự, và khi tới lúc nhân dân ta được
thông báo về những hành động dũng cảm của cậu, tên tuổi cậu sẽ được ghi
vào lịch sử của đất nước chúng ta với tư cách một trong những vị anh hùng
vĩ đại.

Al Obaydi ngồi ở đầu bàn đằng kia, lắng nghe những lời nói của vị lãnh

tụ. Hai nắm tay của ông ta giấu bên dưới bàn, siết chặt lại để tự ngăn chặn
cơn run. Mấy lần trên đường trở về Baghdad, ông ta biết mình bị theo dõi.
Họ đã lục soát hành lý của ông ta hầu như ở từng chặng, nhưng họ đã không
tìm thấy gì, bởi vì không có gì để tìm. Ông em cùng mẹ khác cha của
Saddam đã bảo đảm điều đó. Sau khi Bản tuyên ngôn đã đến nơi an toàn ở
Geneva, ông ta vẫn không được phép chuyển nó đến tận tay vị Đại sứ. Con
đường được bảo đảm của nó theo lối ngoại giao khiến nó không thể bị ngăn
cản ngay cả với những cố gắng kết hợp của người Mỹ và người Do Thái.

Người em trai cùng cha khác mẹ của Saddam lúc này ngồi phía bên phải

Tổng thống, tận hưởng lời khen ngợi của vị lãnh tụ.

Saddam từ từ xoay người lại và nhìn chằm chằm xuống đầu bàn đằng kia.

— Và tôi cũng chấp nhận. – Ông nói tiếp. – Vai trò đã do Hamid Al

Obaydi đóng, người mà tôi đã bổ nhiệm làm Đại sứ ở Paris. Tuy nhiên, tên
của ông ta không được kết hợp vào vụ này, để đừng gây tác hại cho những
khả năng đại diện cho chúng ta trên đất nước ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.