LUẬT GIANG HỒ - Trang 93

Hannah ngồi thẳng người trên ghế và chăm chú nhìn người đàn ông đối

diện với nàng. Ông ta có vẻ quá trẻ đối với chức Ủy viên Hội đồng đại diện
cho Vụ Văn hoá. Nhưng rồi nàng nhớ lại lý do thực sự về việc bố trí vị đại
tá ở London. Kratz có một gương mặt nồng nhiệt, bộc trực và nếu ông ta
không bị hói trán hơi sớm, thậm chí ông ta có thể được mô tô là đẹp trai. Hai
bàn tay thô kệch của ông ta đặt trên bàn phía trước mặt trong lúc ông ta nhìn
qua phía Hannah. Đôi mắt ông ta không hề rời khỏi nàng và nàng bắt đầu
cảm thấy mất tự chủ vì sự tập trung đó.

Hannah siết chặt nắm tay. Nếu nàng phải bị đưa về nhà, tối thiểu nàng sẽ

trình bày trường hợp của nàng mà nàng đã chuẩn bị và tập dượt.

Vị Ủy viên hội đồng tỏ vẻ do dự tựa hồ ông ta đang quyết định cách phát

biểu điều cần nói. Hannah mong ước ông ta muốn nói gì cũng được. Như thế
này thì còn tồi tệ hơn khi chờ đợi kết quả của một kỳ thi mà bạn đã biết là
mình hỏng.

— Cô sống như thế nào với gia đình Rubins? – Kratz chợt hỏi.

— Rất tốt, cảm ơn ông, – Hannah nói.

Không cho biết một chi tiết nào, nàng quyết định không để cho ông ta giữ

kín lâu mục đích thực sự của cuộc gặp gỡ này.

— Còn lớp học tiến hành như thế nào?

Hannah gật đầu và khẽ nhún vai.

— Và cô đang ước mong trở lại Do Thái phải không? – Kratz tiếp tục hỏi.

— Chỉ khi nào tôi đã làm được một công việc đáng giá mới trở về, –

Hannah trả lời, bực mình vì nàng đã mất cảnh giác.

Nàng ước mong Kratz nhìn ra chỗ khác chỉ trong giây lát.

— Được rồi, rất có thể cô sẽ không trở về Do Thái, – Kratz nói.

Hannah đổi thế ngồi của nàng trên ghế.

— Tối thiểu, không phải ngay lúc này, – Kratz nói tiếp. – Có lẽ tôi phải

giải thích rõ. Mặc dầu lớp huấn luyện của cô còn bốn tháng nữa mới kết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.