cũng là lạnh lùng không thể nghi ngờ, "Điều động máy bay tư nhân của nhà
họ Lục ra ngoài, bây giờ tôi cần ngay! Lập tức, lập tức!"
Nhiều hơn hai từ cường điệu, quản gia lập tức ý thức được mức độ
nghiêm túc của người đàn ông, vừa định đồng ý, lại nghĩ đến cái gì, rất là
sợ hãi nhỏ giọng nói, "Đại Thiếu Gia, sợ là cậu không có quyền sử dụng
máy bay tư nhân, cậu còn nhớ rõ, lúc cậu rời khỏi nhà họ Lục, giao phó của
lão gia cùng với cam kết của cậu sao?"
Người đàn ông một trận hít không khí, cắn răng nói, "Tôi nhớ, nhưng,
lần này đúng là có chuyện khẩn cấp!"
Quản gia khó xử, cuối cùng điều hoà nói: " Đại Thiếu Gia, cái này tôi
không làm chủ được, hay là cậu gọi điện thoại cho lão gia đi, nói lời xin lỗi
với lão gia, có lẽ lão gia sẽ đồng ý."
"Hí. . . . . ." Lục Duật Kiêu lại một trận hít không khí, ngón tay thon dài
đặt nơi huyệt thái dương, nói một câu, "Tôi gọi cho ông ấy."
. . . . . .
*
Lúc Cố Tử Mạt hết ca đêm về nhà, cầm cái chìa khóa mở cửa nhà, lại
đụng đầu vào một người.
Cố Tử Mạt trợn to hai mắt, trừng mắt nhìn người trước mắt, tim phập
phòng, lại không biết nói cái gì cho phải.
Lục Duật Kiêu càng thu gần khoảng cách trước mặt Cố Tử Mạt, đôi tay
giữ ở đầu gối của cô ngồi xổm xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô không
khỏi hài hước hỏi, "Tối hôm qua ai nói nhớ anh, tối hôm qua ai nói cần anh,
Cố Tử Mạt, là em, đúng không?"