Hai mắt ngăm đen của Lục Duật Kiêu, Cố Tử Mạt, thấy được chuyên
chú, còn có hài hước, còn có mong đợi từ trong đó.
Ngược lại, đụng vào anh đang nhiều loại tình cảm như vậy, cô lại luống
cuống.
Cố Tử Mạt có chút bối rối nhìn chằm chằm Lục Duật Kiêu, tối hôm qua
bắt gặp Hứa Ngộ, lại gặp phải cuộc điện thoại của Cố Trinh Trinh, cô hoàn
toàn là cảm xúc phát tác mà gọi điện thoại cho anh, cô chỉ nói mấy chữ như
vậy, cũng không chịu nói rõ mọi chuyện ra, mà anh, lại vì vậy mà trở về
rồi.
Cô chân chân thiết thiết luống cuống, mờ mịt luống cuống, trong lúc nhất
thời tiêu hóa không hết sự thực ‘ anh trở về ’, càng không biết đáp lại sự
vui mừng của anh như thế nào.
Còn Lâm Yên Nhiên đâu? Một người phụ nữ lòng có mơ ước với anh,
sao có thể dễ dàng để người đàn ông này trở lại như vậy.
Lục Duật Kiêu vượt qua bao nhiêu trắc trở để trở lại ngay lập tức, lại
thấy cô đang trong mê loạn, rất buồn bực thở dài, chỉ trích nói: " Tử Mạt,
chính là một câu đơn giản, mà em cũng phải suy nghĩ lâu như vậy, thật làm
cho anh thất vọng." Cúi người liền hôn lên Cố Tử Mạt.
Thình lình bị hôn, nụ hôn sau nhiều ngày, khi môi lười nóng bỏng quấn
quýt lấy nhau, Cố Tử Mạt còn đang trong mê loạn lại không nhịn được giật
mình một cái, trợn to hai mắt.
Trong đầu vốn dĩ là một mảnh hỗn độn, bị anh khoa trương kịch liệt tấn
công như vậy, cô càng thêm vô cùng rối loạn.
Lục Duật Kiêu cũng không định thả cô ra, bỗng nghiêng người ngã lệch
trên sô pha, nhướn mày, nhìn Cố Tử Mạt.