Trong nháy mắt đó, là long trời lở đất, ép cô tới mức gần như không thể
thở nổi.
Vậy mà hôm nay, cô lại gặp Lục Duật Kiêu, bởi vì Lục Duật Kiêu, mà cô
có một ngôi nhà của riêng mình, nhưng cô vẫn sợ, sợ lại mất đi trong nháy
mắt.
Lâm Yên Nhiên xuất hiện, có phải chính là một dấu hiệu hay không?
Cô sợ cái loại bi kịch này sẽ lặp lại, cũng vì sợ hãi, mới làm cô có cơn ác
mộng vừa rồi. Chân mày Lục Duật Kiêu nhíu chặt, anh lại không tin cách
nói số mệnh này.
"Anh không tin cái này, không hề có căn cứ, lấy chồng theo chồng, cũng
không cho phép em tin, không cho suy nghĩ lung tung." Anh cầm ngược lại
tay của cô, sợ cô tránh thoát, lại tăng thêm chút sức lực, nói tiếp, "Anh cam
đoan với em, những thứ này đều là vô căn cứ."
Cô cúi đầu than thở, "Em cũng không muốn tin tưởng, nhưng mỗi lần
xảy ra chuyện không tốt, em đều không thể khống chế được mình suy nghĩ
theo chiều hướng đó, cuối cùng em vẫn cảm thấy có một cỗ lực lượng đặc
biệt đối nghịch với em, nó đang ở chỗ tối, em thì ở ngoài sáng, mỗi lần em
đều đánh không lại nó."
Mặc dù có cam đoan của anh, cô vẫn không khỏi nghĩ đến chán nản.
Con người sau khi nhận được rồi, sẽ trở nên càng tham lam, cho nên
không muốn mất đi.
Chân mày của người đàn ông, bởi vì lời nói của cô, nhíu sâu hơn, aanh
đem tay đang giao nhau của hai người, đặt lên trán của mình, suy nghĩ một
chút.