"Em là vợ của anh, anh là chồng của em, anh không chịu liên lụy, thì ai
đến chịu chứ, đừng mơ tưởng tìm người đàn ông khác !"
Cô nghe thấy anh nhắc đến người đàn ông khác, bản thân lại nghĩ đến
Hứa Ngộ, lại càng thấy khó chịu hơn, há mồm liền phản bác lại anh, "Cái gì
mà người đàn ông khác, không có người đàn ông nào nguyện ý muốn em
cả, làm sao em có thể tìm được người đàn ông khác chứ!"
Lúc Hứa Ngộ không cần cô, thì nói rõ ràng cho cô biết, "Tôi đã chơi
chán cô rồi, sau này nhớ kỹ đừng dây dưa với tôi, đừng xuất hiện trước mặt
tôi."
Cô bị vứt bỏ, anh ta đối với cô, cho tới bây giờ cũng chỉ là vui đùa một
chút mà thôi.
Nghĩ tới đây, cô khó chịu xoay mặt đi, ra sức cắn môi, trong lòng nghẹn
một hơi, buồn bực khó chịu.
Đầu tiên Lục Duật Kiêu căm tức cô nhắc tới người đàn ông khác, nhưng
sau đó, anh liền suy nghĩ lời nói của cô một chút, liền đoán được ngay ý
của cô.
Anh liên tưởng đến Hứa Ngộ, liên tưởng đến người nhà họ Cố làm nhiều
việc ác.
Thân thể cứng đờ, trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục đi về phía phòng
tắm, đặt cô vào trong bồn tắm, mở nước, vừa thử thử độ ấm của nước vừa
nói, "Em trước ngâm nước ấm một chút, như vậy giúp tiêu tan mệt mỏi,
cũng có thể điều chỉnh tâm tình."
Cố Tử Mạt theo bản năng tiếp tục cự tuyệt anh, "Em tự tắm, anh đi ra
ngoài!" Vừa nói vừa giội nước lên người, sau mấy giây mới phản ứng lại -
cô còn chưa cởi áo ngủ.