Không phải xếp hàng, còn có thể chiếm được vị trí tốt như này, thật là
khiến người ngạc nhiên.
Người quản lý vừa đi, Cố Tử Mạt nhanh chóng ngồi xuống, cầm thực
đơn, thấy trên thực đơn biểu thị ‘ Nhà hàng không nhận đặt trước ’ , lại
nhìn hàng người dài dằng dặc ngoài cửa.
Không khỏi che giấu nội tâm kinh ngạc, đè thấp âm thanh hỏi, "Nhiều
người xếp hàng như vậy, nơi này lại không nhận đặt trước, anh làm thế nào
vậy?"
Lục Duật Kiêu nhìn chung quanh, thần thần bí bí, "Thật muốn biết?"
Cố Tử Mạt đã nổi lên lòng hiếu kỳ, dĩ nhiên gật đầu.
Lúc này hai người ngồi đối mặt nhau, anh nghiêng người về phía trước,
ngoắc ngoắc ngón tay với cô, ý bảo cô tiến gần lại, "Anh nói hôm nay là
ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, vợ anh lại đặc biệt thích nơi này, bọn
họ liền đồng ý."
Cô không nhịn được đỡ trán, "Chúng ta mới kết hôn không bao lâu."
Lục Duật Kiêu không nhịn được cười, "Đùa em thôi."
Nói xong, trà bánh liền được đưa lên, Cố Tử Mạt nghi ngờ, nghĩ thầm
còn chưa có chọn món mà.
Trên kệ đựng điểm tâm ba tầng bằng bạc tinh xảo, men theo đường tròn
sứ trắng noãn từ dưới lên trên khảm lên đường viền hoa màu xanh, vàng,
bạc, đặt các loại bánh ngọt , mùi thơm tràn ngập.
Rõ ràng Lục Duật Kiêu rất quen thuộc, anh đang dùng cái muỗng bằng
sứ khuấy ly trà, không phát ra bất kỳ âm thanh gì.