chuyến, Tử Mạt, nếu như em không muốn anh đi, thì anh tuyệt đối sẽ
không đi."
Cô nghe xong, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, yên lặng suy nghĩ, nói: " Anh
không cần rối rắm, anh đến đó trước, em sẽ đến sau, chuyện sẽ được giải
quyết nhanh chóng thôi."
"Tử Mạt, em. . . . . ." Rõ ràng người đàn ông có chút do dự, anh đang cân
nhắc.
Lâm Yên Nhiên tâm cơ, anh đã biết rồi, nếu Cố Tử Mạt cũng đến, nếu
như lại bị Lâm Yên Nhiên bố trí, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Cố Tử Mạt hiểu rõ sự lo lắng của anh, "Em biết rõ anh đang lo lắng cái
gì, anh hãy tin em...nhất định em phải qua đó."
"Nếu như vậy, anh chờ em ở cửa bệnh viện, đến lúc đó chúng ta gặp lại."
Người đàn ông vẫn không thể yên lòng, chỉ có thể nghĩ tới cách này là phù
hợp nhất.
"Ừ, em rất nhanh sẽ tới đó."
Hai người trao đổi xong, Cố Tử Mạt cúp điện thoại, liền gọi ngay cho
Diệp Nhất Đóa, "Nhất Đóa, chị nhờ em một việc. . . . . ."
*
Lục Duật Kiêu vừa vào cửa, liếc mắt liền thấy được Lâm Yên Nhiên.
Lâm Yên Nhiên ngồi trên ghế ở ban công, trên đùi đắp một cái chăn màu
vàng thật dầy, tóc dài xõa trên bờ vai, cả người được bao bọc bởi ánh mặt
trời, nhưng lại có vẻ tiều tụy được vây quanh bởi tử khí, không hề có một
chút phấn chấn nào.
Anh nhìn trong mắt, thoáng đau lòng.