Nhưng thật may còn có Đại Thiến theo giúp cô, nếu không cô thật sự sẽ
buồn chết mất.
Cố Tử Mạt bị Đại Thiến hẹn đi dạo phố, Đại Thiến muốn lên lầu hai
uống cà phê, cô không muốn lên trên, nên đứng bên cạnh thang máy ở lầu
một đợi cô ấy.
Có lẽ là duyên phận, dưới tình huống không có hẹn trước, thế nhưng cô
thấy được một bóng dáng quen thuộc —— kẻ giả mạo.
Cô đang tâm tình tốt lại không có việc gì làm, vừa thấy anh ta, lập tức
hưng phấn chạy qua, cách xa hai mét, liền hướng về phía anh ta ‘ uy ’ một
tiếng.
Bởi vì cô chưa bao giờ biết tên họ chân thật của anh ta, lại không thể ở
nơi công cộng như này gọi anh ta là ‘ kẻ giả mạo ’, cho nên chỉ có thể dùng
‘ uy ’ để thay thế.
Hiển nhiên là anh ta không nhìn thấy cô, trong ánh mắt lướt qua một tia
kinh ngạc, nhưng lại bị che đi ngay.
Cô đang chuẩn bị nói tiếp, bên cạnh anh ta liền xuất hiện một cô gái xinh
xắn, cô ấy rất tự nhiên đi tới trước mặt anh ta, đưa cho anh ta cái bọc nhỏ
màu bạc trong tay mình, "Minh Tuyên, châm của em hơi bị lệch, em muốn
sửa lại nó một chút, anh cầm giúp em một lát."
Cố Tử Mạt hơi có địch ý nhìn cô gái xinh đẹp này, khuôn mặt cô ấy trang
điểm tinh xảo, mặc một chiếc váy màu đỏ chiết eo, bộ ngực đầy đặn như ẩn
như hiện, trên chân đi một đôi giày cao gót Versace màu bạc, xem ra rất có
phong tình cùng thưởng thức, ngoài ra, còn có vẻ rất đắt giá, cùng với. . . . .
. quý phái.
Nói như thế nào đây, mấy tính từ tốt đẹp đó, đều không phải cô nguyện ý
thừa nhận!