Cô cảm khái, "Chúng ta ngày ngày ở chung một chỗ, cũng chẳng khác gì
kết hôn mà!"
Anh lắc đầu, không đánh giá.
Sau lại, cô nhàn rỗi ăn chút điểm tâm, nhàm chán chống cằm, liền nhìn
người đàn ông đang uống trà phía đối diện.
Chính là cảm xúc phía trên, không chút nghĩ ngợi liền thất thần mở
miệng, "Vì sao anh một mực giúp em vậy, một đường cũng giúp lâu như
vậy."
Anh nhìn cô một cái, mỉm cười, "Bởi vì em quá ngốc, lần trước đã cứu
em... Em lại quên, cũng may anh không chê phiền toái, nguyện ý cứu nhiều
một lần."
Bàn tay chống cằm của cô rung động, "Anh?"
Anh hoạt động cổ tay, kéo tay áo bên trái của mình lên, lộ ra một đoạn
cánh tay, chỉ vào vết sẹo bên trên nói: "Chỗ này có vết thương cũ, lúc ấy
chảy không ít máu, bởi vì dùng loại thuốc rất quý giá, cho nên khôi phục vô
cùng tốt."
Cô ngu ngơ, suy nghĩ lại lần anh bị thủy tinh cắt thương kia, không nhịn
được cau mày, nói: "Anh nói em quên rồi, nhưng em chưa mà, lần đó chúng
ta đi..." Bỗng dưng, trong đầu của cô có cái gì thoáng qua.
Cô ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông trước mắt, đứng dậy,
nói: "Người cứu em trong ngõ hẻm, là anh!" Bởi vì quá mức kinh ngạc, cô
há hốc miệng ra, cô thậm chí ngay cả hít thở cũng quên, hình như cô đã bỏ
lỡ chân tướng quan trọng.
Cố Tử Mạt giữ vững tư thái sững sờ như vậy hồi lâu, hồi lâu, con ngươi
đen bóng cô của mới hơi giật giật, lại cảm thấy toàn thân mình giống như