LỤC THIẾU CƯNG VỢ TẬN TRỜI - Trang 163

Hà, một lời xin lỗi mà thôi, là một người đàn ông, chẳng lẽ ngày cả điểm
này gánh vác anh cũng không có."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người không khỏi hướng tới nửa

người dưới của Hà Ân Chính, ánh mắt của con người quả thật có thể giết
người, Hà Ân Chính đâu ngờ mình sẽ gặp phải loại chế giễu này, hai tay
anh ta nắm thành quyền, hận không thể đánh anh ta một quyền, sau đó gọi
nhân viên an ninh đưa người trước mặt này ra ngoài.

‘ Lục Duật Kiêu ’ nâng khóe môi, đưa tay nắm lấy tay phải đang nắm

thành quyền của Hà Ân Chính, vân đạm phong khinh nói: " Anh Hà, một
câu nói mà thôi, cần gì tức giận chứ."

Quả đấm của Hà Ân Chính sao có thể xuất ra được, lời nói của ‘ Lục

Duật Kiêu ’ , để cho mọi người cũng biết anh đang tức giận muốn đánh
người, phong độ cùng hình tượng thường ngày anh ta cố gây dựng đều biến
thành tro bụi, anh ta nuốt không trôi khẩu khí này, nhưng vẫn phải nuốt
nước đắng vào trong.

Hướng về phía Cố Tử Mạt, nói, "Thật xin lỗi."

"Tôi không nghe thấy, đây coi là xin lỗi gì thế?" Cố Tử Mạt làm bộ

không nghe thấy, cười lộ lúm đồng tiền với anh ta, cố ý muốn trêu trọc anh
ta một phen.

Hà Ân Chính bị buộc đến vách núi đen, chỉ có thể đề cao âm lượng,

"Thật xin lỗi."

Khóe môi Cố Tử Mạt khơi lên, nghĩ thầm Hà Ân Chính cũng chỉ có chút

tiền đồ như vậy thôi, cô nhìn cũng thấy khinh thường nhìn anh ta, quay đầu,
liền đi sang hướng khác.

Cô để ý, cho tới bây giờ cũng không phải lời xin lội của Ân Chính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.