Cô thấy anh ta như vậy, nghĩ thầm, đôi mắt của anh ta thật sự là rất sắc,
phối hợp với gương mặt màu gan heo, về sau cũng không cần xào gan heo
nữa rồi.
Cô quyết tâm châm lên ngọn lửa này của anh ta, để cho hương vị món
gan heo càng tốt hơn, vì vậy cố ra vẻ tò mò với mấy chuyện xấu hỏi anh ta,
"Nói cho tôi biết, cảm giác bị cắm sừng như thế nào? Không dễ chịu rồi."
Vừa dứt lời, thân thể của cô liền bị người đàn ông ở trước mặt đẩy, cô cố
đứng vững, lại nhìn về phía bên kia, chỉ thấy Hà Ân Chính đã rảo bước đến
sàn nhảy bên kia. . . . . .
Cố Trinh Trinh lại vẫn đang đắm chìm trong điệu nhảy, trong lòng cô
nghĩ, làm thế nào để lôi kéo “Lục Duật Kiêu” nhảy điệu thứ 2 đây, nghĩ đi
nghĩ lại, liền nhìn thấy một cô gái mặc váy đang từ bên kia đi tới, nhìn hết
sức quỷ dị.
"Có thấy cô gái kia không, cô ấy là phóng viên của
《 báo Tân Đô 》 ."
Cô vừa bước nhảy, liền nghe thấy ‘ Lục Duật Kiêu ’ giới thiệu cái cô gái
mặc váy đó như vậy.
Cố Trinh Trinh hơi bị kích thích bởi hai chữ “phóng viên” này, lòng cô
phòng bị lên, cô nheo lại mắt, vô cùng thận trọng tập trung vào cô gái kia,
khuôn mặt của cô gái này. . . . . . Giống như đã từng quen biết.
"Cô ấy, cô ấy chính là cái đó. . . . . ." Cô có chút luống cuống thiếu chút
nữa nói lộ ra chân tướng, cô nhất thời luống cuống, tránh né, cúi thấp đầu
xuống, muốn che giấu bản thân.
Trên thực tế, cô sợ hãi đến mức muốn chạy trốn, ký ức về những thứ
khủng bố kia xâm nhập vào trong đầu cô, như trùng độc.
Cô cực kỳ bối rối, chỉ thấy Hà Ân Chính đi tới, cô cho là mình gặp được
cứu tinh, nghĩ thầm còn có thể nhân cơ hội rời đi, lại không nghĩ, cô còn