vào, âm thầm lại gần bên tai của cô, nhỏ giọng nói một câu, sau khi Cố Tử
Mạt nghe xong, cũng hận không thể cho anh ta một bạt tai.
"Tại sao anh lại có thể không biết xấu hổ đến như vậy!" Trình độ cặn bã
của Hà Ân Chính, thật sự vẫn vượt qua tưởng tượng của cô rồi.
"Tử Mạt, em là nàng thơ của anh, anh không thể mất em được."
Cố tử Mạt cảm thấy thật buồn cười, đàn ông bây giờ đều vô sỉ như vậy,
vọng tưởng có được tề nhân chi phúc sao! Thật là cực kỳ ghê tởm!
Cô không thể áp chế cảm giác chán ghét và tức giận trong lòng, trực tiếp
cầm ly nước đổ lên đầu Hà Ân Chính, nước đá chảy xuống theo từng lọn
tóc của Hà Ân Chính, vô cùng chật vật, giờ phút này Hà Ân Chính cũng
không nhịn được nữa, bộc lộ ra bộ mặt hung ác, kéo cánh tay của Cố Tử
Mạt qua giận dữ mắng mỏ, "Tốt xấu gì chúng ta cũng từng có quan hệ, cô
lại. . . . . ."
"Câm mồm! Ghê tởm!" Cố Tử Mạt tức giận vô cùng, dựa vào thành ghế
lấy đà, đạp mạnh gót nhỏ của giày cao gót lên mu bàn chân của anh ta, một
tay thuận tiện lấy một ly nước đá khác ở trên bàn lại dội lên!
"Ai ôi. . . . . ." Hà Ân Chính sống một cuộc sống an nhàn sung sướng từ
nhỏ, sao có thể chịu được loại đau đớn này, liền thất thanh kêu đau theo bản
năng.
Trên mặt và người anh ta đều bị thấm nước, trên chân anh ta cũng bị
thương tổn, thật khó để quan tâm cả hai chỗ, vừa muốn ôm chân lại vừa
muốn che đầu, thiếu gia nhà họ Hà lập tức biến thành một đại thiếu gia
nhếch nhác.
"Phốc ——" từ đầu đến cuối vẫn đứng một bên nhìn mọi chuyện, Đại
Thiến bật cười đầu tiên.