Lục đại thiếu rất phúc hắc, tạm thời không yêu cầu cưới vợ vào cửa,
trước yêu cầu vào cửa của cô dâu.
Cố Tử Mạt không ngờ anh sẽ thuận theo như vậy, ngượng ngùng buông
tay đang đè tay anh xuống, về phần đề nghị, cô suy nghĩ một chút, nghiêng
nghiêng người, cho anh đi vào, "Vào đi."
Nếu là trên đường anh quay về gặp đất lở hay đá trôi, cô sẽ thấy thẹn với
lương tâm của mình.
Người đàn ông vào cửa, ngược lại đổi khách làm chủ, nghênh ngang đi ở
phía trước, ở trong tiểu viện nghèo nàn của một gia đình nông dân, vậy mà
vẫn totá ra khí thế của người lãnh đạo .
Cô thầm oán người này làm dáng, không nhịn được ho nhẹ hai tiếng, tức
giận nhắc nhở anh, "Này, anh biết đây là nơi nào sao!" Ý là, anh tốt nhất
ngoan ngoãn đừng có chạy lung tung!
Người đàn ông quay đầu, vẻ mặt giống như vô tội lại giống như bất lực,
"Anh chỉ đang tìm chỗ tắm."
Cố Tử Mạt nhìn anh như vậy, bỗng nở nụ cưới, đi tới thôn Thải Thạch
này, ngừơi đàn ông này là loại người không thể tự lo liệu cuộc sống được,
trong lòng cô rất không hài lòng.
Hất mặt lên, cô đi tới trước một cửa phòng, đẩy cửa ra, "Đây là phòng
của tôi, anh đi vào chờ, đừng có chạy lung tung, tôi đi lấy chậu nước cho
anh, tự anh dùng khăn lông lau người một chút."
Người đàn ông sững sờ mấy giây, ngay sau đó mới phản ứng được, vô
tội kéo kéo môi, vẻ mặt thành thật nhìn cô, ứng tiếng nói, "Được."
Cố Tử Mạt nhìn trên mặt anh xuất hiện vẻ mặt tế nhị, trong lòng vui
mừng, nghĩ thầm chỉ số thông minh của người đàn ông này khẳng định vừa