Cô cảm thấy khổ, lại cảm thấy buồn cười, nghiêng mắt nhìn về phía
người đàn ông bên cạnh, nếu như điều kiện cho phép, cô rất muốn nhảy lên
ôm cổ của anh, kéo anh xuống một chút, sau đó khinh rẻ nói với anh, "Ngu
ngốc, tôi sở dĩ sợ hãi, còn không phải là bởi vì anh!"
Thật là một người Đại Ngốc Nghếch, ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!
Ánh mắt cô dừng lại rất lâu, người đàn ông nhìn thấy đều không nhịn
được mà cong khóe môi, anh nhỏ giọng, âm thanh hết sức mê hoặc cười
nói, "Rất đẹp trai sao?"
Cố Tử Mạt sững sờ, càng cảm thấy người đàn ông này rất tự mình đa
tình, không nhịn được nói một câu, "Ngu ngốc!"
Giữ lại trong lòng suy nghĩ cũng không thoải mái chút nào, nói ra lại
càng chơi đùa thích thú lại càng dễ chịu đựng hơn!
Người đàn ông hiếm khi thấy cô như vậy, dường như cũng rất thích cách
gọi này của cô, nghiêng đầu một bên, bật cười, nắm chặt cổ tay của cô đi về
phía trước, "Đẻ cho kẻ ngu ngốc này bảo vệ em, không phải sợ!"
"Vẫn ngu ngốc!" Cô bị anhc ứng rắn lôi kéo đi, nhưng vẫn không quên
nói cho đã thích.
Lông mày rậm của người đàn ông chau lên, xoay người chăm chú nhìn
cô một lát, đưa tay qua giữ chặt eo thon của cô, cúi người đè xuống cơ thể
của cô, khóe môi nhếch lên, một cái tay khác nâng gáy của cô, giữ cô trong
khuỷu tay mà hôn thắm thiết.