ông lão yêu thích phong nhã.
Tần Khôn hí mắt, sau đó phất phất tay, chỉ huy người đàn ông cường
tráng lui về phía sau, thâm trầm mở miệng, "Cô nhóc, cô nói đi."
Cố Tử Mạt nhìn người đàn ông cường tráng đã lui xuống, trong lòng lại
càng không sợ gì nữa, cô vuốt vuốt tóc, từ từ mở miệng, "Ngài Khôn, lần
trước tôi tìm ngài, ngài đã đưa ra yêu cầu với tôi, ra lệnh cho tôi mời được
thầy giáo của tôi điều chế hương thơm giúp Thanh bang, nếu như không
làm được, tôi sẽ mặc cho Thanh Bang phế đi cánh tay phải của tôi, thật ra
thì tôi cũng hiểu biết rõ, đây gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn
thành được, chỉ vì sự an toàn của người nhà, nên tôi mới đồng ý, mà bây
giờ không giống vậy, thầy giáo của tôi có thể làm được, tôi tự tin tôi cũng
có thể làm được như vậy, cho nên, tôi muốn sửa đổi hiệp nghị của chúng ta,
ngài Khôn, tôi thỉnh cầu có thể điều hương giúp Thanh Bang."
Cô nói xong ý của mình, giương mắt nhìn Tần Khôn, lại thấy hình như
Tần Khôn cũng không có nghe, chỉ đang dùng miếng vải nhung màu đen để
lau chai rượu, trong lòng cô đánh trống, ngón tay nắm chặt, hít sâu chờ lời
nói của Tần Khôn.
Sau khi mất không ít thời gian và kiên nhẫn, mới nghe thấy Tần Khôn
lên tiếng.
Ông ta nói, "Cô gái à, cô có nghĩ tới hay không, tôi lại càng muốn cánh
tay phải của cô hơn!"
Lòng Cố Tử Mạt chấn động, chỉ cảm thấy trong nháy mắt toàn bộ khí
huyết đều bị đông lạnh, tay trái của cô, theo bản năng liền nắm cánh tay của
mình, càng nắm càng chặt, nắm chặt hơn nữa, cho tới khi cánh tay phải bị
nắm đến phát đau, hình như chỉ có như vậy, mới có thể tin chắc, cánh tay
này còn là của mình!