Cố Tử Mạt kéo ống tay áo xuống che khuất vết xước trên cánh tay, "Vẫn
tốt."
Ngước mắt lên chạm vào ánh mắt hơi không vui và lông mi nhíu lên của
anh, cô bị kiềm hãm, muốn nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, anh đã sớm
đoán được hành động của cô, chợt giữ chặt hông của cô không để cho cô
tránh né, cúi đầu nói: " Không cần trốn, chuyện hôm qua, anh sẽ lựa chọn
quên đi, Cố Tử Mạt, em nhớ rõ, anh sẽ chỉ nhớ kỹ những điểm tốt của em,
cho nên, ở trước mặt của anh, em không cần có bất kỳ gánh nặng gì cả, em
cũng đừng mơ tưởng sẽ thoát khỏi anh!"
Nói xong, tay của anh lại đặt lên gáy của cô một lần nữa, ấn cô vào trong
ngực, giọng nói ôn hòa mang theo vài phần đau lòng cùng an ủi, khẽ than ở
bên tai cô, "Lúc đau đớn, hãy nói với anh, lúc cần giúp đỡ, cũng nói với
anh, lúc không muốn kiên cường nữa, cũng phải cân nhắc nói với anh."
Chuyện hôm qua, trong lòng anh không có cách ứng là giả, tâm tư của cô
gái này, cũng không phải là anh không thể đoán ra được, chỉ là ——
Ai bảo cô là Cố Tử Mạt đâu, nếu như vậy, ở trước mặt anh cô có quyền
được nuông chiều!
Cô biết đôi khi anh cũng bá đạo, cũng không trốn nữa, chỉ lẳng lặng
hưởng thụ cái ôm không thể kháng cự này, ấm áp mà tràn đầy hương vị cỏ
xanh chỉ thuộc về anh.
Cô rất hi vọng, ôm ấp này, từ nay về sau chỉ mở rộng vì cô, nhưng cô lại
phải cố kỵ quá nhiều, đến bây giờ cô vẫn không có tư cách được tùy ý đâu.
Minh Tuyên, chờ một chút, chờ em lâu thêm một chút, cho em thời gian.
Cô lặng lẽ nói trong lòng.