"Mặc kệ như thế nào, cũng sẽ nát đầu lưỡi!" Cô quá tức giận, nhất thời
không lựa lời nói, dùng cái này tới uy hiếp.
Anh ta căn bản không để ý tới cô, tùy tiện lôi một người đi đường, từ
trong ví da màu đen móc ra mấy tờ 100 đồng, đưa đến trước mặt người kia,
chỉ bảo một hồi, lại khiến cho người đó nói chuyện điện thoại giúp.
Cố Tử Mạt đều thấy rõ những việc này, nhưng căn bản không biết cụ thể
anh ta khiến cho người kia nói cái gì, cô vừa nóng vừa giận, nhưng cả
người đều bị nhốt ở trong xe, căn bản không có cách nào phá ra ngoài.
Người đàn ông bảnh bao quay người trở lại, mở cửa xe, ném một túi đồ
lên, sau đó ngồi lên ghế lái, chống lại ánh mắt tức giận của Cố Tử Mạt,
ngược lại khóe miệng lại cười toe toét, "Hình dáng này của cô, thật giống
một con chim nhỏ nổi giận, không tệ không tệ, tiếp tục đi?"
"Anh đừng mơ tưởng kích động được tôi." Cô quay đầu, làm ra vẻ như
đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không để ý tới người này, chẳng qua
lời nói có lạnh lùng thế nào đi nữa, thì trong lòng cũng hết sức ồn ào, thời
gian trôi qua, trong lòng cô lại càng thêm lo sợ, cuối cùng cô không nhịn
được, quay đầu lại, thỏa hiệp hỏi anh ta, "Anh thật sự khiến cho người đó
nói cho anh ấy biết, tôi bị tai nạn xe cộ. . . . . ."
Trong lúc nói chuyện, cô liếc về phía túi đồ anh ta mua được trong hiệu
thuốc kia, mắt mới vừa nheo lại liếc nhìn, liền trực tiếp cấm một tiếng, đột
nhiên nhắm mắt lại.
Người này thật đúng là uy vũ khí phách, bao cao su, bốn hộp!
Là một người đàn ông, anh ta cũng thật là liều mạng rồi!
. . . . . .
Đêm đến, bầu trời đầy mây tía.