đứng dậy, đưa chân lên giẫm nát, đang giẫm được một nửa, động tác chân
lại ngừng lại.
Anh cúi người nhặt điện thoại di động lên, nụ cười trên mặt càng thêm tà
tứ, vừa nhìn về phía cô gái đang sững sờ ở một bên, căn bản không cho cô
thời gan phản ứng, kéo cô về phía xe của mình.
Cố Tử Mạt không kịp phản ứng, ánh mắt lại mở lớn kiếc về phía chiếc xe
gặp rủi ro kia, chiếc BMW GT màu trắng, giống loại xe của Cố Trinh
Trinh? Chẳng lẽ. . . . . .
Trong đầu cô xuất hiện các loại khả năng, ánh mắt cũng theo đó mà
hướng đến biển số chiếc xe kia, nhưng chiếc xe đó đã bị đám người vây
xem che lại cản trở, căn bản cô không cách nào nhìn thấy rõ ràng.
"Vào đi thôi, lần này nhớ ngoan ngoãn đấy, nếu bị va chạm phá hủy
khuôn mặt thì thảm rồi." Cùng với một câu nói trêu tức, Cố Tử Mạt lại
cứng rắn bị xô đẩy vào trong xe.
Cô phẫn hận nhìn người đàn ông bảnh bao, "Tội phạm bắt cóc!"
Đôi mắt đào hoa của người đàn ông bảnh bao chớp chớp, đóng sầm cửa
xe vào, ngón tay trượt vài cái ở trên điện thoại di động, "Tôi nhờ người
giúp cô thông báo với người yêu của cô một chút, liền nói cô bị xe đụng
mạnh, như thế nào?"
Cố Tử Mạt nhìn chằm chằm cái điện thoại di động bị rơi nứt một đường
kia, cắn răng nói, "Không cho anh nói lung tung!"
"Haiz. . . . . ." Anh ta thở một hơi về phía cô, ngón tay thon dài trắng nõn
lại vuốt cằm, đôi mắt đào hoa nhíu lại, tựa hồ phát hiện được chuyện lạ,
nhưng một giây sau, lại biến thành không bình thường một lần nữa, "Không
phải là tôi nói lung tung đâu, là tôi để cho người khác nói lung tung chứ."