Nghĩ như vậy, đều đổ mồ hôi.
Lục Duật Kiêu cúp điện thoại, mặt không đổi sắc nhìn mọi người, ngón
tay không khỏi vuốt ve lên vị trí ngón giữa bàn tay trái của mình, nghĩ đến
chiếc nhẫn đã chuẩn bị tỉ mỉ, tâm tình của anh mới hơi khởi sắc, lại thấy vẻ
mặt cực kỳ xấu hổ vì hành động tự bê đá đập vào chân mình lần này của
mọi người, tâm tình của anh đã không còn giống như lúc trước nữa.
Người cầm đầu lau mồ hôi lạnh, cẩn thận thúc giục hai người đẹp còn lại
đi khỏi đây, lại không nghĩ rằng, cô gái uyển chuyển hàm xúc mặc một
chiếc sườn xám màu hoa lê lại đong đưa bước chân, bước tới bên cạnh Lục
Duật Kiêu.
Cô ta vươn tay ngọc, muốn bắt tay với Lục Duật Kiêu, "Lục thiếu, đã lâu
không gặp, tôi chen vào hỏi một câu, là người mà lần trước tôi gặp đó sao?"
Lời nói này của cô mơ hồ, bổ sung đầy đủ chính là, cái người mà anh
muốn kết hôn, là người mà lần trước ngẫu nhiên thấy gửi tin nhắn cho anh
đấy sao ?
Khuôn mặt Lục Duật Kiêu vừa động, thấy là cô, ngầm hiểu lẫn nhau gật
đầu với cô một cái, đưa tay ra bắt tay với cô, thản nhiên thừa nhận, "Phải"
Lời này của Ninh Uyển, vừa vặn khiến cho lòng anh có sự thoải mái nói
không nên lời, trước kia không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ tình hình
đã khác rồi, anh bằng lòng chủ động công khai một số thứ.
Ninh Uyển đơn giản bắt tay với anh, liền buông tay ra, vô cùng tùy ý
ngồi vào vị trí đối diện với anh, rót rượu cho mình, tay ngọc đưa ra, đổi
khách làm chủ, rất tự nhiên cầm lấy ly rượu nói, "Uống một chén?"
Lời nói này vô cùng tùy ý, giống như bạn bè gặp nhau vậy, rất tùy ý một
câu.