Người đàn ông lại đẩy ly rượu cô rót cho mình ra, tự rót cho mình, nâng
ly rượu lên mời cô, còn cố ý giải thích , "Tôi chưa bao giờ uống rượu
những người phụ nữ khác rót, bỏ qua cho."
Ngược lại Ninh Uyển cũng không có nịnh nọt, mà thở dài thườn thượt
một hơi, mới nâng chén, "Haiz, mặc dù trong lòng hơi không vui một chút,
nhưng vì sự trung thực của anh, tôi chỉ có thể đón nhận."
Người dẫn đầu nhìn hai người này có qua có lại, nghẹn họng nhìn trân
trối, vụng trộm tự vỗ đùi mình, trong lòng than thở ——
Thì ra Lục thiếu thích người đẹp tính tình hơi cao ngạo, vóc dáng có lồi
có lõm, nếu biết sớm là như vậy, thì đã đưa ngay Ninh Uyển ra là xong rồi,
cần gì trống đánh xuôi kèm thổi ngược đâu!
Cố Tử Mạt bị đồ bảnh bao áp chế, không làm được bất kỳ động tác gì,
chỉ có thể khiêu vũ theo anh ta, thật may hiện tại âm nhạc không quá mạnh
mẽ, nếu không phỏng chừng cô có thể bị đồ bảnh bao cho nhảy đến chết
mất.
Nhưng đố bảnh bao lại nhảy không biết mệt, vẫn không chịu buông cô
ra.
Cô hơi buồn bực, không nhịn được ranh mãnh nói: " Người giàu thời
gian là quý báu nhất, anh có nhiều tiền như vậy, vẫn tốn thời gian theo dõi
tôi, ép buộc tôi, tìm sự chán ghét, thật đúng là làm cho người ta không hiểu
nổi, chẳng lẽ là ——"
Nói tới chỗ này, cô cố ý dừng lại.
Thấy đôi mắt đào hoa của đồ bảnh bao chớp chớp, có ý muốn nghe tiếp,
cô tiến lên trước, học theo động tác của những người đẹp kia, mập mờ thổi
khí vào lỗ tai của anh ta, chậm rãi nói, "Chẳng lẽ là —— anh coi trọng tôi
rồi hả ?"