Là muốn tỏ rõ buổi sáng anh bị uất ức sao?
"Cái gì?" Người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt trêu chọc nhìn cô, trong mắt
đầy nhu tình, ngón tay đang vuốt ve ở xương quai xanh của cô, ngón tay lại
như có như không di động xuống dưới, nhưng mỗi khi vừa tiếp xúc xuống
dưới, anh lại nhanh nhẹn nâng lên ngay.
Động tác của anh chỉ là vuốt ve, lại thu phóng có độ, hoàn toàn không
cho cô cơ hội phản đối anh.
Sự va chạm như có như không này, càng làm cho trong đầu của cô hiện
ra vài cảnh xuân sắc, các loại suy nghĩ màu hồng chui vào trong não bộ của
cô.
Thật ra thì cô cũng bị ý nghĩ của mình hù sợ, cô nghĩ đến chuyện đó, cô
lại càng có loại cảm giác không đất dung thân, cô ngửa đầu nhìn bầu trời
một lát, mặc dù có mây đen trên đầu, nhưng đây rõ ràng vẫn là ban ngày
mà, làm sao cô có thể dễ dàng có suy nghĩ kỳ quái như vậy chứ!
Vậy mà cô lại cho là anh chưa thỏa mãn dục vọng! Thật sao?
Cảm giác an toàn của đàn ông, chẳng lẽ chính là sự chiếm hữu đối với
thân thể và tâm của người phụ nữ, mà không phải tờ giấy chứng nhận sao?
Hình như, để thỏa mãn cảm giác an toàn của đàn ông, còn khó khăn hơn
so với phụ nữ rất nhiều!
Cơ thể của cô co rúm lại, tròng mắt hơi khép lại, tay nhỏ bé đi lên, sờ lên
nút áo sơ mi trắng, vừa vặn che trước ngực, mới khẽ mở miệng, "Cái đó. . .
. . . Thật sự là rất cần thiết sao?"
"Hả? Cái gì?" Người đàn ông giả bộ hồ đồ, trong ánh mắt khó nén nổi nụ
cười, cố ý dùng giọng điệu trêu đùa hỏi ngược lại cô.