Cố Tử Mạt nhìn chiếc cà vạt màu đỏ chóe trong tay, sau khi trong lòng
giãy giũa một trận, vẫn ngoan ngoãn buộc cà vạt lên, cũng không dám giở
trò với anh ta, sợ sau khi bị phát hiện sẽ chết thảm hại hơn.
Nhưng mà, cảm giác mắt bị cà vạt bịt kín cũng không thể nói là cảm thấy
an toàn, cô không thấy được tình trạng hiện tại, xe chạy càng lâu cô lại
càng sợ, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà mở miệng nói, "Tôi biết
mình sai, thật sự biết sai rồi, cầu xin anh không cần hành hạ tôi nữa có
được hay không? Tôi. . . . . . Tôi thật sự không cố ý tìm người đóng giả
anh. . . . . . Không, không đúng. . . . . . Sự thật là tôi cố ý tìm người đóng giả
anh. . . . . . Nhưng cũng là vì bất đắc dĩ thôi. . . . . ."
Phải biết rằng, đặt một người trong hoàn cảnh không xác định, càng có
thể kích thích cảm giác sợ hãi của người đó, lúc này cô đang hoài nghi, anh
ta đang căn cứ theo nguyên lý này chơi đùa cô, hiện tại cô thật sự sợ hãi.
Cô không gọi được điện thoại cho Lục Minh Tuyên, cũng không biết tình
trạng hiện giờ của anh ấy, nếu cái anh chàng Lục Duật Kiêu này nhất thời
nổi điên, cũng trả thù Lục Minh Tuyên, hậu quả thật không thể tưởng tượng
nổi, cô chịu khổ chút cũng không sao, nhưng liên lụy đến Lục Minh Tuyên,
thì cô sẽ lại thiếu anh càng nhiều!
Nghĩ thông suốt những thứ này, cô liền quyết định cúi đầu trước anh
chàng bảnh bao này.
Mà anh chàng con nhà giàu, giống như trong lúc lái xe, sẽ tiếc chữ như
vàng, lần này một chữ hồi âm cũng không có, cô chỉ có thể nói tiếp.
"Lúc ấy bạn trai cũ của tôi bắt cá hai tay muốn đính hôn cùng người
khác, tôi nhất thời tức giận, muốn tìm một người đàn ông tốt hơn để tức
chết anh ta, nhưng mà tôi lại không tìm được ai tốt hơn, cho nên tôi chỉ có
thể ra cái hạ sách này, tìm người đóng giả anh, thật ra thì anh cũng không
thể trách tôi trọn trúng anh được, chủ yếu vì danh tiếng của anh quá vang