LỤC THIẾU CƯNG VỢ TẬN TRỜI - Trang 557

của mình đi, nhớ, thời gian càng lâu, càng có thành ý." Anh ta vừa giữ chặt
cà vạt, vừa hả hê nói.

Người ở dưới mái hiên, Cố Tử Mạt đành phải cúi đầu yên lặng sám hối,

đây là đang sao lại bản

《 sám hối 》ở trong lòng, so với việc bị giết bị bạo

thây thì kết quả này đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Cũng không biết đứng bao lâu, dù sao cô cũng đứng đến mỏi chân rồi, cô

không nhịn được lên tiếng hỏi, "Lục thiếu, bây giờ có thể sao?"

"Ah, Lục thiếu, sao anh không nói lời nào vậy?"

Nhưng cho dù cô gọi thế nào, trả lời cô chỉ có yên lặng!

Cô bỗng luống cuống, chỉ sợ anh ta bỏ rơi cô, một mình lái xe rời đi, trên

phim thần tượng không phải đều như vậy sao!

Cô lấy một tay kéo cà vạt xuống, mở mắt nhìn, không thấy hình bóng

người đàn ông đâu cả?

Nhưng trước đó, rõ ràng cô lo lắng anh ta lén lút chạy đi, cho nên cô đã

hết lòng lưu ý đến tiếng bước chân, cũng không nghe được tiếng bước chân
của người đàn ông đi ra, nhưng bây giờ đưa mắt nhìn bốn phía, ngay cả một
Quỷ Ảnh cũng không có!

Người này, đi không dấu vết như quỷ đầu thai vậy? !

Cô đau đầu một trận, sau đó mới nghiêm túc nhìn bốn phía, liếc nhìn lại,

trước mắt là mảnh những tấm bia mộ đặt ngay ngắn, chung quanh những
cây đại thụ mọc san sát âm u, trên bia mộ có một bức ảnh trắng đen đang
mỉm cười.

Nghĩa địa hoang tàn vắng vẻ, từng bức ảnh trắng đen hướng về phía cô

cười âm u, hình như muốn đưa ma trảo ra bắt cô ăn vào trong bụng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.