Lời kia nói thế nào, đàn ông moi tiền lại càng đẹp trai, cô thu ngân nhìn
động tác anh mở ví tiền ra, trong bụng vừa run lên, vì nó với anh nhiều hơn
vài lời, liền vô cùng tri kỷ nói: " Thưa anh, xin hỏi có lẻ tiền sao?"
"Không có." Người đàn ông xòe hai tay ra, đơn giản tỏ vẻ bị làm khó.
Trên thực tế, tâm tình bây giờ của anh, trừ kích động vẫn là kích động.
Cô thu ngân nhìn Cố Tử Mạt phía sau một chút, thấy cô đã lấy ví tiền ra,
tự cho là biết, liền thân thiết nói với Lục Minh Tuyên: " Thưa anh, có lẽ bạn
gái của anh có đấy."
Lục Minh Tuyên như thế nào cũng không nghĩ đến, mắt thấy sẽ thành
công, thế nhưng cô thu ngân lại cho anh một câu như vậy, hai mắt sắc bén
lập tức bắn về phía nhân viên thu ngân, ý bảo cô không nên nói chuyện
lung tung.
Cô nhân viên thu ngân gặp phải ánh mắt của anh, tay cầm tiền mặt cũng
bắt đầu run lên, cô nói sai sao? Thật sao?
Cố Tử Mạt muốn cầm tiền lẻ ra tay, trong nháy mắt giật mình, chuyện
như vậy, thật đúng là chuyển biến quá nhanh, ai có thể nghĩ đến! Đều do
anh, vừa rồi vẫn cứ nắm tay cô, khẳng định bị cô nhân viên thu ngân nhìn
thấy hết rồi!
Cô quét mắt ra phía sau, xếp một hàng dài, một nhóm người đều đang
chờ đợi tính tiền, cô cũng ngại mè nheo, bất chấp gì khác, liền tranh thủ
đưa tiền lẻ cho nhân viên thu ngân, "Vâng, tôi có."
Vốn dĩ Lục Minh Tuyên nghĩ chuyện sẽ có cách cứu vãn, nhưng anh
không ngờ rằng, Cố Tử Mạt lại ra tay nhanh như vậy, người phụ nữ này,
không muốn chơi loại trò chơi nhớ lại hoán đổi cùng anh sao? Chắc là
không phải.