Lục Minh Tuyên nhếch môi cười, nghĩ thầm cô nhóc này vẫn mồm
miệng bộc tuệch nhưu vậy, ở điểm này, vẫn là một chút cũng không thay
đổi, anh còn nhớ rõ cô cãi lại anh ngay tại trận nữa, dáng vẻ này, diện mạo
như vậy, thật vẫn ở trong đầu anh, để lại ấn tượng không nhỏ.
Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, môi mỏng hơi cuộn lên, "Nhớ lại sớm
hơn so với cô, là một việc rất có cảm giác ưu việt."
Diệp Nhất Đóa giận dữ đến mức muốn lật bàn, người này muốn bị đánh
sao? ! Thế nhưng ẩn ý nói trí nhớ của cô không tốt, trí nhớ không tốt, cũng
ý nghĩa là trí thông minh không cao, người đàn ông này, lại dám nói cô
không thông minh!
Ngón tay của cô, siết khăn trải bàn thật chặt, hai bên má, cũng bị anh làm
tức giận đến mức phình to, hai con mắt mở to trừng anh, âm thầm quyết
tâm —— tôi nhất định sẽ chứng minh với anh IQ của tôi rất cao!
Lục Minh Tuyên nhìn cô tức giận đến mức phồng má, ánh mắt hồ ly khẽ
nheo lại, nhìn cô như vậy, giống như là cá vàng nhỏ đang bơi lội vậy, giống
như đúc.
Ngón tay như có như không điểm nhẹ xuống mặt bàn, lại chậm rãi nói,
"Diệp tiểu thư, có cần tôi nhắc nhở cho cô một vài từ mấu chốt hay
không?"
Diệp Nhất Đóa ngó anh, nghĩ thầm nên nói như thế nào, mới không có
vẻ như đang cầu xin anh ta, lại có vẻ tự nhiên một chút.
Đúng lúc này, thì có người hầu bàn tới đây, hỏi bọn họ có muốn chọn
món hay không, còn cố ý đề cử mấy loại đồ uống mới với bọn họ.
Diệp Nhất Đóa cực kỳ hiếu kỳ, liền bị hấp dẫn ngay, cô liếc mắt qua
bảng giá, trong mắt có ý cười, nhìn về phía Lục Minh Tuyên, không hề
ngượng ngùng hỏi, "Anh thanh toán chứ?"