tạo ra một cách đơn thuần, thì tôi đã không thể kiềm chế được mà yêu anh
ta rồi."
Cố Tử Mạt có loại cảm giác đồ đạc của mình bị mơ ước, bị người chia
sẻ, cô quay đầu đi chỗ khác, đưa ánh mắt về phía nơi khác.
Cánh tay bị người khẽ chạm vào, đồ bảnh bao đã bước đến trước mặt cô,
đưa một ly ‘ đào đỏ xanh lá ’ đến tầm tay của cô, khóe miệng nở nụ cười tà
tứ, "Cô cũng đừng làm ra vẻ như chúng tôi đang bạc đãi cô thế chứ, trên
thực tế, chúng tôi rất thích cô đấy."
"Xin thứ cho mắt của tôi kém quá, tôi không hề nhận ra được chút nào."
Cô từ từ bước lui lại, xin miễn cho kẻ bất tài đối với ý mời của anh ta.
Cô chưa từng uống cá rượu ‘ đào đỏ xanh lá ’ này, nhưng cô lại không
muốn, thông qua tay người khác, uống thứ đồ mà anh phát minh ra. Giống
như bây giờ, nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, cô cũng vô cùng không
muốn, thông qua thủ đoạn của người khác, nhìn thấy tất cả bí mật của anh.
Người đàn ông trước mắt này, cùng một phe với Ninh Uyển, không
ngừng dùng một cái cần, treo ngược khẩu vị của cô.
Cảm giác bị người kiềm chế thật sự không tốt, cô bắt đầu hối hận, hối
hận bị Ninh Uyển cổ động tới nơi này thăm dò xem kết quả, bây giờ cô đã
muốn về nhà, sau khi về nhà, cô sẽ yêu cầu Lục Minh Tuyên nói cho cô
biết tất cả chân tướng.
"Mình phải về." Tất cả ý chí, đều theo cô lẩm nhẩm mấy chữ này.
Cô cúi đầu, khép mi, phân vân không biết mình nên đi hay ở.
Cố Tử Mạt mặc lễ phục lệch vai, lộ ra nửa bên bả vai, hơi cúi đầu, liền lộ
ra bả vai, bóng dáng càng phát ra vẻ đơn độc.