người đó đỡ đi về phía trước.
"Con riêng, còn không nhanh đuổi theo! Con riêng chính là lề mề!" Cô
đang kinh ngạc, lại nghe thấy người đàn ông kia quay đầu gọi cô.
Cô mím môi suy nghĩ một chút, vẫn đi theo.
. . . . . .
Lục Duật Kiêu bị đỡ đến phòng ngủ, lúc cô đi vào, thì nhìn thấy anh dựa
vào bên giường, nhắm mắt dưỡng thần , vẻ mặt tự nhiên, hoàn toàn không
giống như là dáng vẻ đang bị thương.
Có lẽ anh đã nhận ra sự xuất hiện của cô, anh vẫn nhắm mắt, lại mở
miệng nói, "Đến đây đi."
Cố Tử Mạt thuận theo đi tới, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách với
anh.
Hình như Lục Duật Kiêu có thể thông qua thính giác biết tình huống của
cô, anh rất không hài lòng mở mắt ra, đưa tay qua muốn bắt lấy cô, lại bị cô
tránh thoát.
Anh khàn khàn mở miệng, "Anh cũng như vậy, mà em vẫn không thể ở
bên cạnh anh."
Cố Tử Mạt thầm nghĩ, thoạt nhìn dáng vẻ của anh vẫn là một bộ thong
dong, hoàn toàn không giống như dáng vẻ đang bị thương, nhưng cô, thì rất
nguy hiểm , nơi này có người nhìn cô đặc biệt không vừa mắt.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nhắc nhở anh, "Anh đang bị thương, vẫn không
nên lộn xộn, bác sỹ sẽ nhanh tới, anh cố chịu thêm chút nữa."
Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, lại bị Cố Tử Mạt tránh đi, anh tiếc nuối
thở dài, thổn thức nói, "Tử Mạt, an ủi người, em cũng tìm không đúng cách