Lục Duật Kiêu từ phía sau níu cánh tay của cô lại, "Anh biết rõ là em
thực sự tức giận, anh cũng thực sự có lỗi, gần đây cũng có suy nghĩ lại rồi."
"Hả?" Cô quay đầu lại, cố ý dừng ở chỗ này không tha.
Cô thực sự muốn xem xem, Lục Duật Kiêu cực kỳ nổi tiếng, sẽ xin lỗi
thế nào đây.
"Sẽ yêu em hơn." Cánh tay của anh, từ phía sau vòng chắc vòng eo uyển
chuyển của cô, nhốt chặt không thả.
Cô sửng sốt, phản ứng quay đầu lại, dùng mắt trừng anh, "Anh cho rằng
anh nói như vậy, thì em sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh sao! Em sẽ trừng trị
anh!"
"Tùy em." Người đàn ông nói nhỏ.
Cô đối với anh như vậy, hoàn toàn không hề có sức chống cự.
Ở trước mặt anh, cô vô cùng dễ dàng như vậy, gặp mạnh là mạnh, gặp
yếu là yếu, cô bất đắc dĩ, dặn dò anh, "Anh phải nhớ, bắt đầu từ bây giờ, là
anh nợ em , cũng không phải em nợ anh."
Người đàn ông giương mắt lên, giọng mỉa mai cong môi, "Nợ em cái
gì?"
Cô cúi đầu hơi suy nghĩ một chút, quật cường nói, "Anh lừa em gạt em,
còn hại em mất thể diện, hại em vì anh mà lo lắng, đây không phải là nợ em
sao!"
Trong lòng cô cũng biết, mình nói những thứ này, nói dễ nghe là làm
nũng, nói khó nghe một chút là cả vú lấp miệng em, nhưng cô vẫn cứ nói
ra.