Lúc Cố Tử Mạt đang nói, đương nhiên là có chú ý tới vẻ mặt của anh,
trong lòng cũng suy nghĩ không rõ.
Độ cong trên khóe môi của anh, là đang khen ngợi cô, khích lệ cô tiếp
tục nói hết?
Hay là, một loại châm chọc, cảm thấy cô đây là chuyện bé xé ra to?
Cô hơi dối, trợn mắt lên trừng anh, hơi bất mãn nắm lấy cánh tay của
anh, rất nghiêm túc hỏi anh, "Anh đây là đang cười cái gì!"
Người đàn ông bật cười, trở về cô hai chữ, "Cười em."
Cố Tử Mạt khó thở một trận, tim phổi đều cảm giác như bị đồ vật đè lên,
bị đè nặng đến mức cảm thấy hít thở không thông.
Quả nhiên —— anh đây là đang châm chọc sao? Châm chọc lòng dạ cô
không đủ rộng lượng sao?
Buồn cười! Cô lại không có ý định làm Thánh mẫu, dĩ nhiên là ân oán rõ
ràng.
Người đàn ông thấy vẻ mặt cô không vui, tự biết mình đùa hơi quá rồi,
vội vàng dùng môi mỏng cọ lên cái trán của cô, nói tiếp, "Tử Mạt, anh cười
em, là vui mừng vì em."
"Tại sao?" Hành động xử sự của người đàn ông này, cô ngược lại càng
ngày càng không biết rồi. Đây lại đang xướng cái gì chứ?
Người đàn ông dừng một chút, tròng mắt đen thâm thúy ý vị sâu xa liếc
mắt nhìn khuôn mặt vẫn còn đàng bị vây trong trạng thái kinh ngạc của cô,
trong mắt hiện lên một tia cười yếu ớt, hàm chứa cưng chiều nói, "Tử Mạt,
em bắt đầu chú ý đến những người xung quanh, em đã bắt đầu có cảm giác
với bọn họ, sẽ vì cách làm của bọn họ mà tức giận bất mãn, mà sẽ không