Cố Tử Mạt từ trong ngực của anh ngẩng đầu lên, "Thật?"
Mặc dù Diệp Nhất Đóa vừa nhiệt tình lại vừa thật thà, nhưng cách ăn
mặc nói năng, từng giây từng phút cũng có thể hiển lộ ra cái cảm giác ưu
việt từ trong xương đó, mà trogn xương Lâm Yên Nhiên, là tự ti , nhất định
cô ấy rất khó tiếp nhận loại bạn bè như Diệp Nhất Đóa.
Anh mỉm cười gật đầu, "Thật."
Nhìn ánh mắt trong suốt kiên định của anh, Cố Tử Mạt cũng chậm rãi lộ
ra nụ cười, nhưng trong lòng không có mở rộng trong sáng như vậy.
Anh tốt, cũng không phải chỉ có một mình cô nhìn thấy. Chẳng lẽ trên cái
thế giới này thật sự có người phụ nữ đối mặt với sự tốt đẹp của anh mà có
thể thờ ơ ơ hờ sao? Huống chi, cô gái kia, là thanh mai của anh.
Cô không biết, trước mắt cô chỉ biết lòng của mình rất loạn.
Sau khi yêu một người, có phải ngày cả bản thân cũng mất đi hay không,
tất cả vui buồni, cũng sẽ không tiếp tục bị mình khống chế, mà là giống
như là một con rối gỗ bị điều khiển vậy, tất cả vui buồn đều do người khác
thao túng.
Loại cảm giác này, nói thật, cũng không phải tốt như vậy. Cô cũng không
thích làm một con rối gỗ chịu sự điều khiển của bất cứ người nào.
Lục Duật Kiêu khẽ vuốt gương mặt của cô, đề nghị, "Gần đây tình hình
sức khỏe của Yên Nhiên rất kém cỏi, người nhà họ Lục cũng thúc giục anh
trở về xem một chút, anh cũng vẫn chưa có trở về , nếu không, ngày mai
chúng ta cùng nhau trờ về?"
Cố Tử Mạt hơi bị dọa, ánh mắt hướng về phía anh, "Sẽ gặp rất nhiều
người nhà họ Lục sao?"