Kiều Tử Hoài dương dương hả hê, "Tôi cứu cô một lần, cô không ăn
cơm với tôi, chính là vong ân phụ nghĩa đâu."
Cô suýt chút nữa bị đôi mắt đào hoa của anh ta chớp cho mù mắt, híp
mắt đẩy anh ta, "Anh thả tôi xuống."
Kiều Tử Hoài tà mị nhếch môi, "Rõ ràng trốn tránh trách nhiệm! Tôi
không thả!" Tròng mắt anh ta vòng vo hai vòng, vừa uy hiếp vừa đe dọa,
"Nơi này chính là Hoàn Á, phòng viên xuất hiện từng nhóm, nếu chúng ta
như vậy bị chụp được, chậc chậc, tình hình phía sau, khẳng định rất đặc
sắc."
Cố Tử Mạt xô đẩy anh ta mấy cái, cũng không có thành công, cuối cùng
chỉ có thể lấy lui mà cầu tiếp theo, "Được, địa điểm ăn cơm sẽ do tôi quyết
định."
Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt, cái anh chàng Kiều Tử Hoài này đã buộc
cô làm chuyện cô không muốn làm, hiện tại lại càng như vậy, nếu cô không
đi cùng anh ta, thì anh ta cũng sẽ có cách làm cho cô không chịu nổi.
"Được." Kiều Tử Hoài buông cô ra, "Vậy nghĩ địa điểm nhanh một
chút."
Cố Tử Mạt chọn một quán ăn hơi thanh u một chút, Kiều Tử Hoài dựa
theo hướng dẫn, lại không tìm được đường, Cố Tử Mạt cũng đang ở bên
cạnh chỉ đường bậy bạ, cuối cùng lái đến một con đường hai người cũng
không biết, còn kẹt xe.
"Cô cố ý đúng không hả!" Kiều Tử Hoài nhìn đường xá phía trước trong
một chốc cũng không thể thông tình hình giao thông, nóng nảy tìm cách,
không nhịn được nói.
Cố Tử Mạt không để ý ánh mắt phẫn nộ của anh ta, cúi đầu chơi điện
thoại di động, cũng không để ý tới anh ta.