Kiều Tử Hoài chẳng biết xấu hổ giải thích, "Cũng không thể coi như vậy
được, tôi chỉ làm hư nhãn mác, nhưng không có làm hỏng cả bộ lễ phục của
cô."
Cô đỡ trán, tiếp tục biện giải với anh ta, "Bộ lễ phục đó là bạn tôi mượn
từ nơi khác tới, hư nhãn mác, cũng đồng nghĩa với việc hư cả một bộ lễ
phục, giá trị của cái nhãn mác đó chính là giá trị của cả bộ lễ phục."
Kiều Tử Hoài hơi nghiêng đầu, còn là một vẻ mặt không đồng ý, tiến lên
ùn đẩy cô đi ra ngoài, "Chúng ta đừng so đo những cái này, xem ra tâm tình
của cô không được tốt, không bằng chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm?
Cũng coi như cô trả nhân tình cho tôi."
Cô từ chối, "Tâm tình không tốt, ăn không ngon." Kiều Tử Hoài mang
tới phiền toái cho cô, quả thật một chuyện tiếp một chuyện, cô không muốn
lại tiếp tục dính dấp với anh ta nữa.
"Làm sao tâm tình lại không tốt, cô nói cho tôi nghe một chút." Lần này,
Kiều Tử Hoài hoàn toàn làm kẹo mè xửng.
Cô bỏ anh ta, dùng hết hơi sức nói: " Ra cửa bắt gặp bạn trai cũ, rất xui
xẻo, tâm tình sẽ không tốt, lý do này, đủ không?" Nói xong, cô liền giận
đùng đùng đi ra ngoài.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, cô biết là Kiều Tử Hoài lại cùng
đi lên, chân đứng nghiêm, xoay người đi, thiếu chút nữa đụng vào Kiều Tử
Hoài, vội lui về phía sau vài bước, nhưng không ngờ, mặt đất quá trơn, góc
độ phương vị đứng cũng không quá ổn, liền trặc chân, cả người ngã về một
bên.
"A ——" thân thể cũng không ngã xuống theo dự định, eo ếch bị người
từ phía sau giữ chặt, cô quay đầu, không ngờ lại đối mặt với đôi mắt đài
hoa sáng long lanh chói mắt của Kiều Tử Hoài.