LƯỠI - Trang 163

Tôi nghĩ tình yêu giống như cây ô liu, vươn lên mạnh mẽ trong gió bão

và cho ra những quả xanh mượt ngay từ khi vừa bén rễ. Tôi buồn, không
phải vì tôi không thể nói với anh rằng tôi yêu anh, mà vì tình yêu với tôi
không còn là cây ô liu, âm nhạc hay thức ăn ngon nữa. Nhưng có những thứ
không thay đổi. Có những tình yêu không thể xoay chiều. Đúng, tôi thì
thầm, bằng một giọng giống tiếng gầm gừ hơn. Thật không thể tin rằng mọi
chuyện mới đó mà đã nửa năm. Tôi nghĩ đã đến lúc làm những gì mình
muốn. Vừa lững thững tiến vào đường hầm, tôi vừa tự hỏi liệu cái chảo tôi
cho có ở trong bếp của cô ta không. Cái chảo ấy là một trong những vật
dụng yêu thích của tôi, đáy ba lớp bằng thép không gỉ, rải hơi nóng nhanh
và đều, dùng rán hoặc nướng một khúc cá dày thì vô cùng lý tưởng. Se
Yeon nói cô muốn một cái như thế, vì vậy mùa thu năm ngoái tôi đã cho cô
ta cái chảo Lagostina của Ý. Không, có lẽ cô ta không còn giữ nữa. Đó là
cái chảo cô ta dùng để đánh Paulie.

Đã đến lúc lấy lại quả bóng rồi. Có phải thế không nhỉ, Paulie?

Tôi đi vào hiệu sách, mua một cuốn về giải phẫu học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.