LƯỠI - Trang 70

13

Tôi bị bỏ lại cùng con chó già lặng lẽ, chỉ hai chúng tôi. Khi ý thức rằng

những huyên náo của mình không còn được nhìn nhận như một dạng ngôn
ngữ nữa, Paulie bèn ngừng sủa và thôi rên rỉ. Giao tiếp luôn phải có hai
chiều, giữa con người với nhau đã thế mà giữa người với chó cũng vậy.
Paulie dạy tôi hiểu rằng sự im lặng của nó hiện đang phản chiếu chính tôi.
Nếu biết mình sẽ quay lại Nove sau chuyện tan vỡ, có lẽ tôi đã không nhận
nuôi Paulie. Không phải tôi không thích nó, mà tôi không đủ điều kiện
chăm sóc một con chó. Paulie không chạm vào tôi hạnh phúc, không vẫy
đuôi hay gừ gừ nữa. Nhưng nó cũng không đổi sang gây hấn hay xấu tính
như những con chó bị bỏ rơi khác. Xem chừng nó bối rối về sự thay đổi
trong cuộc sống và cần thời gian để chấp nhận. Khi một con chó già đi, mỗi
thay đổi nhỏ nhất trong sinh hoạt cũng trở thành nguồn cơn của xáo trộn
lớn. Tôi vỗ nhẹ vào cổ Paulie, nó nằm xuống sàn nhà như một đống giẻ nâu
bẩn. Sự bồn chồn và băn khoăn gắn kết chúng tôi, tuy vô hình, nhưng cả hai
đều cảm nhận được. Lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, Paulie thè cái
lưỡi nhám liếm lòng bàn tay tôi và hơi liếc đôi mắt đen lên nghiên cứu mặt
tôi, ngụ ý, Em vẫn chưa quên gì hết. Tựa hồ thấu hiểu bất cứ điều gì tôi nói,
trừ việc chấp nhận sự thật là anh đã bỏ đi. Đối với Paulie, khái niệm này
còn khó hơn so với việc phải hiểu khi nào được phép nhảy lên và khi nào
không.

Sẽ ổn thôi, Paulie.

Paulie buột ra một tiếng gừ, nghe sâu thẳm như kéo lên từ đáy dạ dày.

Tôi ôm nó và con chó dán mình vào người tôi. Ước gì có một người ở gần
tôi, một người nghe hiểu mọi điều tôi nói. Tôi mừng vì mình không cô đơn,
nhưng không hiểu sao lại có linh tính rằng tôi sẽ bị bỏ lại một mình sớm
thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.