LƯỠI - Trang 73

học nấu ăn. Thực tế thì, cô thích ăn và ăn nhiều hơn mức cơ thể đòi hỏi. Khi
được biết rằng hễ về tới nhà là cô lao ngay vào bếp, y như tôi và các học
viên, tôi đã rung động đến tận đáy lòng. Hình ảnh cô bỗng nhiên còn lung
linh hơn, như mưa rơi trong luồng ánh sáng đèn. Nếu là đàn ông, tôi sẽ
muốn mang cô đến một hòn đảo hoang và biến cô thành của mình, để cô
trải hết quãng đời còn lại ở đấy.

Trong khi đợi thức ăn chín đằng lò, chúng tôi thường tụ tập uống trà

hoặc làm một món điểm tâm. Nếu đang có mặt trong văn phòng riêng trên
gác, anh sẽ xuống bếp để ăn một miếng. Dù đã lâu, tôi vẫn thường nhớ lại
lần đầu tiên cô gặp anh: chân mày nhướng lên và mắt mở to hơn trong một
khoảnh khắc, sau đó nhẹ nhàng quay mặt đi, giả vờ nhìn nơi nào khác. Cuối
cùng cô lịch sự nhìn trở lại anh, với đôi môi mỉm cười và cặp mắt mở to.
Đó là một nụ cười táo bạo và tuyệt vời. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy kéo dài
một lúc lâu, không khí ngưng chuyển động. Nụ cười của cô thẳng thắn và tự
tin đến nỗi tôi không thể ngăn mình phá lên cười. Anh nhìn tôi trong lúc tôi
nhìn cô và cô nhìn anh. Khi cô đi qua, tôi ngửi thấy mùi kinh giới ô. Hôm
sau mùi kinh giới ô vẫn còn vương vất trong bếp nhà tôi. Chuyện mới đầu
mùa thu năm ngoái đây thôi.

Tôi thường an lòng khi chạm vào những thứ vững chắc. Tay bất thần bóp

chặt quả bóng. Nếu đồ của mình không bị ai thèm muốn, người ta dễ cảm
thấy nó cũng chẳng đáng kể gì lắm.

Vì thế bây giờ, việc duy nhất để làm là lấy lại quả bóng, Paulie ạ. Mày

cũng cho là thế, đúng không? Nỗi buồn đổ vào từ bên trái và cơn thịnh nộ
ập tới từ bên phải. Tôi vung mạnh tay, ném quả bóng đi mạnh hết sức có
thể. Paulie nhảy vọt lên không trung tăm tối. Cho dù đã được thuần hóa, nó
vẫn là một con vật với vũ khí sắc như dao gắn đầy trong miệng. Hệt như
con người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.