– Em sẽ thất bại mất thôi – Tôi nhìn qua cửa sổ ra ngoài, đường trơn như
lưng cá voi, ô tô lướt vụt qua và mưa đổ ràn rạt từ vòm trời đen như mực.
Tôi muốn đi đâu đó thật xa. Liệu cá pecca có ổn không, hay thịt vịt? Tôi
muốn biến mất không tăm tích. Se Yeon thích cá pecca và Seok Ju thích thịt
vịt. Tôi chẳng muốn nấu nướng gì hết, món ăn ngon lành đến đâu cũng có
thể biến mất trong một tích tắc. Chúng tôi từng yêu nhau thật chứ? Tôi có
thể chắc chắn về điều gì? Nếu không biết nấu nướng thì tôi còn lại gì?
Tiếng mưa đánh thức đôi tai tôi, hàng trăm nắm tay đập bung bung vào cửa
sổ.
Từ giờ đến lúc họ tới không còn nhiều thời gian. Nấu ăn ngon cố nhiên
quan trọng, nhưng chuẩn bị món ăn đúng giờ và tinh tươm bưng ra trong tư
thế thư giãn thoải mái, không tỏ lộ vội vàng cũng quan trọng không kém.
Thức ăn biến mất trong một nháy mắt thật đấy, nhưng hương vị có thể lưu
lại lâu dài nếu nó gây bùng nổ trên vòm miệng và đầu lưỡi người ăn. Ký ức
về dư vị sẽ nổi lên vào những lúc ít ngờ đến nhất. Khi bị mê hoặc bởi một
hương vị nào đó, người ta sẽ rất khó khăn để thoát khỏi nó.
Như thể nạp đạn một khẩu súng, tôi cẩn thận rút tay khỏi túi và giơ lên.
Bàn tay cử động lạnh lùng và mau chóng khi đối mặt với cá, nóng bỏng và
say đắm khi xử lý thịt, êm ái và bí ẩn vô cùng khi chạm vào anh. Thân thể
cô ta hoàn hảo thật đấy, nhưng tôi đã có bàn tay này.
Tôi gại các đầu ngón tay dọc lưỡi dao. Lưỡi dao còn sắc, sống. Dao cần
phải sắc để cắt cho ngọt, để lướt đi mà không gây tổn thương cho cấu trúc
bên trong của nguyên liệu. Một con dao cùn sẽ phá vỡ những tế bào chín
của thịt hay cá và làm giảm hương vị. Tôi hài lòng với lưỡi dao. Tôi kéo
con vịt lại. Vịt là gia cầm lớn thứ hai, sau gà tây, với mùi vị mạnh mẽ phức
tạp. Tôi sẽ nhồi hạt dẻ vào nó, quét dầu ô liu và phủ hương thảo lên rồi
nướng trong lò. Bằng chuôi dao, tôi gõ nhẹ vào đầu con vịt cho mềm đi. Số
mệnh của tôi là yêu và nấu nướng. Yêu và nấu, khác nhau mà cũng giống
nhau. Tôi giơ cao con dao rồi chém phập xuống tận thớt, phạt chính xác qua
hai đùi.