LƯỠI - Trang 76

– Lee Se Yeon.

Tôi choáng váng. Bất cứ khi nào Se Yeon thuê nhà hàng để thết tiệc, tôi

đều nghĩ cô ta nhất định là một người sành ăn. Người dễ dàng mang mọi
người lại cùng nhau chắc chắn phải sành ăn. Nhưng khả năng của cô ta
không phải là bẩm sinh. Một người sành ăn tự nhiên chỉ rung động trước vẻ
đẹp chứ không đánh cắp thứ không thuộc về mình. Cô ta đến Nove để ăn
cũng chẳng có gì đáng nói. Đáng nói là cô ta đi với ai? Tôi buộc phải hỏi.

– Thì có liên quan gì đến em và những việc trong bếp?

– Nếu em đứng bếp thì nó liên quan đến em.

– Với Han Seok Ju. Họ đến dùng bữa tối cùng cha mẹ – Bếp trưởng nói

nhanh như thể đó là một điều phiền toái, chân mày cau rúm lại.

Han Seok Ju! Tôi gần như buột hỏi, Đấy là ai?

– Chả trách…

– Ừ, cô ấy yêu cầu em lo liệu cho bàn của họ.

Tôi không nói gì.

Vào những ngày mưa, tôi thích ăn một bát gì âm ấm, không quá nhiều

cũng không quá ít, rồi lên giường nằm. Nếu anh ở bên, tôi muốn làm tình,
cảm nhận những tua cảm xúc ẩm ướt của nhau như những con sên trong
mưa. Giữa thời tiết này, tôi không muốn vào bếp để chết ngạt vì mùi, càng
không muốn nấu cho ả đàn bà đã lấy mất hồn người đàn ông của tôi. Nếu
thò mặt ra mưa sẽ không ai nghe thấy tiếng cười của tôi, kể cả Bếp trưởng,
dù anh đang nhìn thẳng vào mắt tôi, đọc thấu gan ruột tôi như đọc một
quyển sách. Máu dồn về thái dương tôi, căng phồng lên.

– Em về nhà đây – Tôi tuyên bố.

– Vào bếp.

- Để em về.

– Mau lên và soạn thực đơn đi.

– Chef! – Tôi trừng trừng nhìn anh như thể anh là Seok Ju.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.