Chương 16
Đang lù lù hiện ra.
Đó là ý nghĩ xuất hiện trong tâm trí Amelia Sachs lúc cô ra khỏi chiếc
Torino Cobra tại bãi đỗ xe của Liên hợp Điện lực và Chiếu sáng Algonquin, ở
khu Astoria, quận Queens. Liên hợp này trải suốt mấy khối phố nhưng nó
được neo lại bởi một tòa nhà kiến trúc phức tạp, gồm những tấm bê tông
vững chãi màu đỏ và xám, cao vút lên tới sáu mươi mét. Tòa nhà đồ sộ làm
cho các nhân viên đang rời khỏi công ty lúc cuối ngày trông bé tí tẹo, họ đi
qua những khung cửa tựa như cửa nhà búp bê trổ trên những bức tường liên
hoàn.
Đường ống chạy từ tòa nhà ra ở hàng chục vị trí và, đúng như cô đã nghĩ,
dây điện có ở khắp mọi nơi, mà chỉ gọi là “dây điện” thôi thì không hoàn
toàn phù hợp. Đó là những sợi cáp cứng, dày, một số bọc vật liệu cách điện,
một số để trần, màu xám bạc, óng ánh dưới những ngọn đèn an ninh. Chúng
ắt đã đưa hàng trăm nghìn volt từ trung tâm tòa nhà qua một loạt thiết bị kim
loại và, cô đồ rằng đó là các thiết bị bằng gốm hoặc được bọc vật liệu cách
điện khác, vào các hệ thống tháp, cột và giàn còn phức tạp hơn. Chúng chia
ra và chạy theo những hướng khác nhau, giống như xương tỏa từ cánh tay
xương bàn tay, rồi xuống ngón tay vậy.
Ngả đầu về phía sau, Sachs trông thấy cao phía trên đầu cô là bốn tháp
ống khói, cũng màu đỏ đầy bụi bẩn và xám xịt bồ hóng, nhấp nháy những
ngọn đèn cảnh báo trong bóng tối nhập nhoạng. Tất nhiên, cô biết các ống
khói này từ hàng năm nay rồi, không ai từng ở New York thậm chí chỉ một
lần lại không biết tới chúng, đặc điểm nổi bật của nền công nghiệp phải
chăng bên bờ sông Đông. Nhưng cô chưa bao giờ tới gần như thế này và bây