Người bảo vệ đưa Sachs tới văn phòng của A. R. Jessen nằm ở cuối hành
lang. Mặc dù rất hối hả - lúc lái xe trên đường cao tốc, Sachs đã lái với tốc độ
xấp xỉ một trăm mười km/giờ - cô vẫn kịp tìm hiểu được một chút. Jessen
không phải tên là Andy, mà là Audi, cách gọi thân mật cho Andrea. Sachs
luôn có ý thức làm bài tập ở nhà như thế, tìm hiểu hết mức có thể về những
người đứng đầu. Việc này giúp duy trì sự tự tin trong các cuộc phỏng vấn và
thẩm vấn. Ron mặc định vị CEO là đàn ông. Cô hình dung mức độ tin cậy đối
với cô sẽ bị giảm xuống thế nào nếu cô đến đây hỏi ngài Jessen.
Ở bên trong, ngay khi vừa bước qua khung cửa mở vào gian ngoài của văn
phòng, Sachs liền dừng lại. Một thư ký, hay trợ lý riêng gì đó, mặc chiếc áo
sát nách bó màu đen và đi đôi giày cao gót dốc đứng, kiễng trên mũi chân
chênh vênh lục tìm trong ngăn tủ hồ sơ. Người phụ nữ tóc vàng, Sachs đoán
chừng khoảng bốn mươi tuổi, cau mày thất vọng vì không tìm thấy thứ sếp
chị ta muốn tìm.
Đứng ở ngưỡng cửa mở vào gian chính là một phụ nữ bệ vệ tóc muối tiêu,
mặc bộ vét màu nâu giản dị, áo cánh cao cổ. Bà ta cau mày quan sát cuộc đào
bới tủ hồ sơ và khoanh tay trước ngực.
“Tôi là Thám tử Sachs, tôi đã gọi điện trước.” Cô nói khi người phụ nữ
nghiêm nghị nhìn sang mình.
Đúng lúc ấy, người phụ nữ ít tuổi hơn rút ra một bìa kẹp hồ sơ từ trong
ngăn tủ và đưa nó cho người phụ nữ nhiều tuổi hơn, rồi nói, “Tôi tìm thấy rồi,
Rachel. Lỗi tại tôi, tôi đã sắp xếp nó khi bà đi ăn trưa. Rất cảm ơn nếu bà có
thể chụp nó thành năm bản.”
“Vâng, thưa cô Jessen.” Người phụ nữ nhiều tuổi hơn đáp. Rồi bước tới
máy photocopy.
Nữ CEO sải bước tới trên đôi giày cao gót đầy bất trắc, ngước nhìn thẳng
vào mắt Sachs và dành cho cô cái bắt tay thật chặt. “Vào đi, Thám tử.” Chị ta
nói. “Xem ra là chúng ta có nhiều điều để trao đổi với nhau đây!”
Sachs liếc về phía người trợ lý mặc bộ vét màu nâu và đi theo Andi Jessen
đích thực vào văn phòng của chị ta.
Biết bao nhiêu thông tin phải nghiên cứu trước, cô rầu rĩ nghĩ thầm.