LƯỚI ĐIỆN TỬ THẦN - Trang 12

Việc chào hỏi kiểu riêng tư này cũng cho anh ta cơ hội nhận ra những kẻ

đầu óc bất bình thường, những đối tượng trộm cắp, say rượu, “đập đá,” và
quyết định xem có cần nhấn nút báo khẩn hay không.

Suy cho cùng, đây là Manhattan.
Hôm nay trời đẹp, quang đãng và mát mẻ. Tháng Tư. Một trong những

tháng anh ta thích. Lúc này, chừng mươi một rưỡi sáng và chuyến xe buýt
chật người đang đi về mạn đông cho những cuộc hẹn ăn trưa hay tranh thủ
giờ nghỉ giải quyết các việc vặt. Xe cộ di chuyển chậm chạp khi anh ta tiến
chiếc xe khổng lồ đến gần điểm đỗ hơn, nơi có bốn, năm người gì đó đang
đứng cạnh cây cột gắn biển bến xe buýt.

Anh ta tiến đến điểm đỗ và vô tình nhìn qua những người đang đợi lên xe,

ánh mắt anh ta bắt gặp tòa nhà màu nâu cũ kỹ phía sau họ. Một kiến trúc hồi
đầu thế kỷ XX, có các cửa sổ lắp chấn song nhưng bên trong lúc nào cũng tối
om om. Anh ta chưa bao giờ trông thấy ai ra vào. Một chốn đáng sợ, giống
như nhà tù. Phía trước là tấm biển bong tróc, chữ trắng sơn trên nền xanh
lam.

CÔNG TY LIÊN HỢP ĐIỆN LỰC VÀ CHIẾU SÁNG ALGONQUIN

TRẠM MH-10

BẤT ĐỘNG SẢN TƯ NHÂN.

NGUY HIỂM. CAO THẾ.

CẤM XÂM PHẠM.

Anh ta hiếm khi chú ý tới chốn này nhưng hôm nay có điều gì đó khiến

anh ta phải nhìn, có điều gì đó, anh ta nghĩ, không được bình thường. Buông
lòng thòng từ cửa sổ xuống cách đất chừng ba mét là một sợi dây, đường kính
khoảng nửa đốt tay. Nó được bọc lớp cách điện màu đen. Nhưng ở đầu mút,
lớp nhựa hay cao su gì đó đã bị tước mất, để lộ những sợi kim loại màu bạc
nhét qua một vật cố định, kiểu khuyên đồng. Sợi dây to khiếp đi được, anh ta
tự nhủ thầm.

Và buông xuống ngay qua cửa sổ. Như thế có an toàn không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.